Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế - Chương 1722: Hứa gia đến (1/5) (length: 8183)

Lục Trường Sinh đối với cuộc sống có suy nghĩ rất đơn giản.
Trong ngày thường không có gì quá cần nóng nảy cả.
Mặt trời lặn thì nghỉ, mặt trời mọc thì làm.
Giữa trưa ăn uống no đủ, tận hưởng ánh nắng dịu dàng rồi nghỉ ngơi.
Ban đêm ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, ngồi trên ghế nhâm nhi chút rượu, ngóng nhìn bầu trời đêm vô tận.
Khi buồn chán thì nghĩ đến một vài chuyện khác, ví dụ như đi câu cá, hoặc là nuôi ít gà vịt, hay là trồng trọt chút rau quả.
Chỉ có điều, Lục Trường Sinh nuôi gà vịt có hơi khác so với người bình thường thôi.
Cho nên.
Đối với người như Lục Trường Sinh mà nói, một vườn rau xanh hoàn mỹ như thế chính là thứ tha thiết ước mơ!
Thiên Tâm Cốc đã hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu của hắn.
Mà lại trong đó còn có nhiều loại đến vậy.
Nhìn Lục Trường Sinh mắt sáng rực, Diệp Thu Bạch đầy mặt dấu chấm hỏi.
Đối với những kẻ cuồng tu luyện như bọn họ, thì không tài nào hiểu được suy nghĩ này của Lục Trường Sinh.
Ở kiếp trước, tư tưởng cuộc sống làm vườn của Lục Trường Sinh rất phổ biến, nhưng ở cái Tu Tiên Giới này... thì đúng là đi trước vô số phiên bản!
...
Một nơi khác.
Nơi Thương Linh Hải Phách tọa lạc, tinh huyết của Hứa Dạ Minh đã hoàn toàn bị linh phách trong hoa tâm của Thương Linh Hải Phách hấp thụ.
Linh phách vốn có vẻ hơi trong suốt, vào thời khắc này lại càng thêm ngưng thực, gần như đã thực chất hóa.
Cảm nhận được điều này, Hứa Dạ Minh mở hai mắt ra, dưới ánh mắt của đám người Hứa Thương Hải, nhẹ nhàng bẻ gãy phần rễ của Thương Linh Hải Phách, cầm trong tay.
Chỉ là bẻ gãy rễ cây thôi, có Thiên Tâm Cốc gia trì, sớm muộn nó sẽ lại mọc ra lần nữa.
Hái thuốc không tuyệt chủng, phúc duyên miễn tổn chiết.
Sau khi hoàn tất tất cả, Hứa Dạ Minh mới thận trọng đưa Thương Linh Hải Phách cho Hứa Thương Hải.
Hứa Thương Hải trêu ghẹo: "Sao thế, đây là thần vật có thể tái tạo Thần Hồn đấy, coi như không dùng đến tái tạo Thần Hồn thì cũng có thể tăng lên rất nhiều Thần Hồn chi lực, chẳng lẽ ngươi không động lòng?"
Hứa Dạ Minh không khỏi trợn mắt, tức giận: "Ai bảo ngài là cha ta chứ?"
Hứa Thương Hải cười vừa định tiếp nhận, thì Thương Linh Hải Phách lại phóng ra ánh sáng lam chói mắt!
Khi tay Hứa Thương Hải chạm vào ánh sáng lam đó, lập tức bị đánh bật trở lại!
Thiên Tâm thú ở một bên giọng điệu bình thản, nhưng trong mắt lại có vẻ đau lòng, "Đừng nghĩ nữa, một khi Thương Linh Hải Phách đã nhận chủ, trừ khi chủ nhân có thể chạm vào, bằng không người khác không thể nào tiếp xúc được.
Dù ngươi đạt tới cảnh giới Thần cảnh hậu kỳ, có thể cưỡng ép chạm vào, nhưng lúc đó Thương Linh Hải Phách cũng sẽ tự mình khô héo."
Nếu không phải chính mình không thể nào khiến Thương Linh Hải Phách nhận chủ, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, thì Thiên Tâm thú cũng sẽ không hào phóng đến mức đưa thứ mình bảo vệ bao năm ra ngoài.
"Vậy chẳng phải là không thể cho người khác dùng được?" Hứa Dạ Minh ngớ người.
Thiên Tâm thú tức giận nói: "Ngươi ngốc à, chẳng phải ngươi đưa cho người khác dùng thì tốt sao?"
Đang lúc Hứa Dạ Minh muốn phản bác thì một luồng khí tức ngập trời từ trên trời bay xuống.
Chỉ trong chớp mắt.
Sắc mặt Hứa Thương Hải và những người khác cứng đờ, sau đó cơ thể lập tức căng lên, xoay người ngẩng đầu nhìn lên không trung, vẻ mặt nghiêm túc.
"Đây chính là Thương Linh Hải Phách trong truyền thuyết sao?"
Nhìn lên đám người đen nghịt phía trên, người cầm đầu lên tiếng, khiến sắc mặt Hứa Thương Hải trong nháy mắt liền trở nên âm trầm, theo bản năng đứng chắn trước mặt Bạch Khuynh Tâm, vẻ mặt che giấu, hai nắm tay siết chặt, tựa hồ đang kìm nén lửa giận vô tận.
Từng chữ một thốt ra: "Hứa... Thương... Nguyên!"
Không sai, người tới chính là gia chủ hiện tại của Hứa gia, Hứa Thương Nguyên.
Đồng thời, cũng là em trai ruột của Hứa Thương Hải.
Ngày xưa.
Hứa Thương Hải và Hứa Thương Nguyên được xưng là song kiêu tuyệt đại của Hứa gia.
Trong mắt người ngoài, hai người xác thực có địa vị ngang nhau.
Thế nhưng, ở nội bộ Hứa gia, thiên phú của Hứa Thương Hải luôn ổn định vượt hơn Hứa Thương Nguyên một bậc, ngay cả gia chủ và các trưởng lão cũng đều cho rằng Hứa Thương Hải là người kế thừa gia chủ tốt nhất!
Mặc dù Hứa Thương Hải không hề hứng thú với vị trí gia chủ này, nhưng Hứa Thương Nguyên lại khác.
Dã tâm của Hứa Thương Nguyên quá lớn.
Từ đó hai anh em liền bất hòa.
Vết thương trí mạng của Bạch Khuynh Tâm, là do một tay Hứa Thương Nguyên gây ra.
Thậm chí, kiếp nạn của Cửu Vĩ Hồ tộc, đều là do Hứa Thương Nguyên đứng phía sau chủ đạo.
Đương nhiên, có lẽ chỉ là một trong những người chủ đạo đứng phía sau.
Đối với chuyện này, Hứa Thương Hải đương nhiên vô cùng căm hận người em ruột này.
Nhìn ánh mắt thù hận của Hứa Thương Hải, Hứa Thương Nguyên chỉ cười nhạt một tiếng, dang tay nói: "Đại ca, từ ngày chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ... Xem ra vết thương của huynh cũng đã khỏi rồi, thật là một tin tốt."
Lập tức lại nhìn về phía Bạch Khuynh Tâm ở sau lưng Hứa Thương Hải, nhìn khuôn mặt tinh xảo nhu mị kia.
Bụng dưới của Hứa Thương Nguyên liền không khỏi nổi lên một đoàn tà hỏa.
"Tẩu tử, vết thương của tẩu cũng đã khỏi rồi? Năm đó ta cứ mãi canh cánh trong lòng, còn lo lắng một hồi đấy."
Nếu có thể.
Hứa Thương Nguyên thực sự muốn bỏ tẩu tử này vào trong túi, giấu trong hậu viện của mình để tha hồ phát tiết.
Nhìn ánh mắt tràn đầy dục vọng của Hứa Thương Nguyên, Bạch Khuynh Tâm không khỏi nhíu mày chán ghét, phía sau Hứa Thương Hải nắm tay hắn.
Hứa Thương Hải giận dữ hét lên: "Bớt ở đó nói những lời giả tạo đi."
Hứa Dạ Minh cũng có vẻ mặt hơi khó coi, lớn giọng nói: "Thế nào, làm gia chủ lâu, chỉ biết nói mấy lời đạo đức giả thôi sao?
Bất quá về thủ đoạn thì ngươi đúng là xứng đáng với vị trí gia chủ Hứa gia, chỉ là không quang minh chính đại cho lắm."
Hứa Thương Nguyên khẽ nhíu mày, nhìn về phía Hứa Dạ Minh nói: "Sao vậy? Cha ngươi không dạy ngươi phải có chút lễ phép với trưởng bối à?"
"Trưởng bối?" Hứa Dạ Minh kinh ngạc, sau đó vội vàng lui về sau một bước chắp tay nói: "Đừng đừng đừng, ta không dám nhận."
Trèo cao?
Hứa Dạ Minh đứng thẳng dậy cười nói: "Đương nhiên, cũng không thể nói là trèo cao, chỉ là không nghĩ rằng con mèo con chó nào cũng có thể làm trưởng bối của ta."
Mèo chó...
Nói một cách khác chẳng phải là súc sinh?
Mặc dù đến vị trí của Hứa Thương Nguyên, những lời đàm tiếu của người khác căn bản không có tác dụng gì với hắn.
Thế nhưng, Hứa Dạ Minh thì khác.
Hắn là con trai của Hứa Thương Hải.
Mà Hứa Thương Hải luôn là một cái gai trong lòng Hứa Thương Nguyên, cho dù có gạt bỏ Hứa Thương Hải khỏi Hứa gia, khiến hắn rơi vào tình cảnh hiện tại, những chuyện ngày xưa cũng sẽ không quên được.
Chỉ cần Hứa Thương Hải còn sống, thì cái gai này vĩnh viễn sẽ không gỡ bỏ được.
Trong khoảnh khắc.
Hứa Thương Nguyên nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp một chưởng đánh về phía Hứa Dạ Minh!
Hứa Dạ Minh cũng không hề động.
Chỉ thấy Hứa Thương Hải cũng đồng thời đánh ra một chưởng.
Chưởng lực triệt tiêu.
"Sao hả, dám đụng vào con trai ta trước mặt ta à?" Vẻ mặt Hứa Thương Hải âm trầm.
Hứa Thương Nguyên nhíu mày: "Đụng thì sao?"
Hứa Dạ Minh lại nói thẳng: "Hay là như thế này đi, vị súc... À không, vị gia chủ Hứa gia này đấu một trận với cha ta, vừa hay giải quyết ân oán lúc trước."
Nghe thấy lời này.
Không chỉ có Thiên Tâm thú mà lông mày giật giật.
Ngay cả Hứa Thương Hải cũng bất đắc dĩ.
Sao cái miệng của con trai mình cứ tổn thương vậy nhỉ?
Diệp Thu Bạch vừa chạy tới cũng dở khóc dở cười.
Gân xanh bên thái dương của Hứa Thương Nguyên nảy lên.
"Tiểu tử, ngươi xem bản tọa là đồ ngốc đấy à?"
========= PS: Đây là hai chương của ngày hôm qua, còn chương bốn đang viết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận