Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 464 - Phàm Nhân thôn

. . . . . . . . . . . . .

Ba khảo nghiệm?

Nghe Diệp Thu Bạch nói.

Hạo Thiên không chút do dự mà gật gật đầu đáp ứng.

Ngay sau đó Diệp Thu Bạch giơ một ngón tay điểm tới, kiếm vực trực tiếp bao phủ lấy Hạo Thiên!

"Trong vòng một tháng phải đột phá được kiếm vực, đây là khảo nghiệm thứ nhất."

Người muốn bái nhập Thanh Vân kiếm tông cũng không có rời đi.

Nhìn thấy một màn này đều tỏ vẻ kinh hãi.

"Tông chủ, ngươi làm như vậy có phải quá mức hà khắc hay không? Kiếm ý của ngươi đã đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh rồi.

Diệp Thu Bạch vừa đi vừa cười khẽ:

Diệp Thu Bạch làm xong cũng xoay người rời đi.

Kiếm Triều Miện cũng gật gật đầu,"Ta cũng cảm thấy quá mức hà khắc."

Trình độ khống chế kiếm ý đã tới một mức độ quá khủng bố.

"Nhưng mà ta đã áp chế cấp bậc kiếm ý, kiếm ý bao vây hắn chỉ ở cấp Đại Kiếm Sư mà thôi."

Kiếm tu khống chế kiếm ý là cơ sở.

"Thiên phú càng cao, trong tình huống chịu áp bách càng mạnh thường sẽ bộc phát tiềm năng."

Không hổ là kiếm tu đệ nhất Man hoang giới vực hiện giờ.

Giống như Diệp Thu Bạch, tiện tay biến kiếm ý thành lĩnh vực rồi thu gọn phạm vi bao quanh một người, còn có thể duy trì liên tục một tháng?

Một tiểu bối mới tới Thủy Dật cảnh, cảnh giới kiếm đạo chỉ tới Kiếm Sư, sao hắn có thể chống đỡ được?"

Kiếm Triều Miện và Lương Phong nhìn bóng lưng Diệp Thu Bạch mà không khỏi cười khổ.

Kiếm Triều Miện và Lương Phong nhìn nhau, vội vàng đuổi theo:

Dù cho có áp chế ở Đại Kiếm Sư nhưng với lý giải của Diệp Thu Bạch trên kiếm đạo, áp chế ở Đại Kiếm Sư cũng đủ để chống lại Kiếm Tông!

"Huống hồ nếu hắn làm đệ tử của ta thì tự nhiên không có khả năng giới hạn ở địa phương này, thậm chí là vĩ độ này, cho nên nếu không thông qua cũng chỉ có thể từ bỏ."

"Chỉ cần hắn có thể đột phá đến Đại Kiếm Sư trong vòng một tháng liền thông qua."

Ngay sau đó hắn đi đến bên cạnh cây liễu ngồi xuống, hỏi:

Bên trong Thảo Đường.

Lục Trường Sinh gật gật đầu.

Với thiên phú của Hạo Thiên, tuyệt đối không bị giới hạn ở giới vực vĩ độ thấp.

"Huyền Hoàng khí có thể nói là thứ tất yếu để hình thành một thế giới, vô cùng hi hữa."

Nhưng hai người hoàn toàn tán thành với ý kiến của Diệp Thu Bạch.

Lục Trường Sinh hỏi: "Nơi nào?"

"Nhưng mà ta biết có một chỗ còn Huyền Hoàng khí."

"Chỉ có giới vực chưa hoàn toàn thành hình hoặc là giới vực đã hoàn toàn hủy diệt mới có khả năng sinh ra, cực kỳ thưa thớt."

Như vậy, Hạo Thiên muốn bái Diệp Thu Bạch làm sư phụ cần phải triển lộ thiên phú càng thêm yêu nghiệt. . . . . . .

Với thực lực hiện giờ của hắn, sáng lập ra một tiểu thế giới là chuyện bình thường.

Đến lúc đó cũng có thể thêm một địa phương để tránh né.

Lỡ như các đồ nhi chọc tới người quá mức mạnh thì hắn cũng có thể tiến vào tiểu thế giới để tránh.

Lục Trường Sinh đứng dậy nhìn mấy người Hồng Anh đang luận bàn với nhau.

"Như thế nào, ngươi muốn sáng tạo một tiểu thế giới?"

Cây liễu đáp lời:

"Tiểu liễu à, Huyền Hoàng khí ở đâu ngươi có biết không?"

"Phàm Nhân thôn, nhưng mà Huyền Hoàng khí chính là bảo vật mà bọn họ bảo hộ đời đời, muốn mượn một chút e là hơi khó khăn."

Ý của cây liễu chính là phải dựa vào thực lực?

Nghĩ đến đây, Lục Trường Sinh hỏi:

"Thực lực của bọn họ thế nào?"

Cây liễu không hề suy nghĩ mà đáp lời:

"Không phải đối thủ của ngươi."

Không phải đối thủ sao?

Tốt quá rồi!

Lục Trường Sinh đứng dậy nói:

"Hô hấp mang theo lôi âm, giơ tay nhấc chân đều có thể dẫn phát quy tắc thiên địa biến hóa, đây là đánh giá của chúng ta đối với người trong Phàm Nhân trong thôn."

"Có được thể chất này, dù cho bọn họ gặp được một ít cường giả hàng đầu cũng không phải sợ hãi."

"Nghe nói, người trong thôn đều là phàm nhân, không có cảnh giới, nhưng lại có một loại thể chất đặc biệt, Huyền Hoàng thể."

"Phàm Nhân thôn là một nơi mà ngay cả Ám Vực cũng không dám dễ dàng trêu chọc."

Nghe ba chữ này, Liễu Tự Như đột nhiên mở mắt, ánh mắt tràn ngập sự ngưng trọng.

Phàm Nhân thôn?

Mặt Lục Trường Sinh tối sầm.

Thấy thế, Hồng Anh lập tức cười, vẫy vẫy tay nói:

"Ý của ta là còn có việc cần sư tôn tự mình ra tay."

"Ta hiểu được, ta sẽ coi nhà, sư tôn yên tâm đi thôi."

Lục Trường Sinh gật gật đầu, ngay lập tức biến mất tại chỗ.

Mục Phù Sinh bên cạnh hỏi:

"Phàm Nhân thôn là địa phương nào, sao ta chưa từng nghe nói tới?"

Hồng Anh cũng lắc lắc đầu nhìn về phía Liễu Tự Như đang tu luyện, hỏi:

"Liễu tiền bối có biết Phàm Nhân thôn không?"

"Sư tôn có việc sao?"

Hồng Anh kinh ngạc nói:

"Ta ra ngoài một chuyến, đến Phàm Nhân thôn, các ngươi coi nhà nha."

Biết được vị trí nơi cần đến, Lục Trường Sinh nói với Hồng Anh:

Ngay sau đó cây liễu phát ra một luồng sáng xanh lục bắn vào trán Lục Trường Sinh.

"Cho ta vị trí, ta tới đó một chuyến."

Hồng Anh kinh ngạc nói:

"Cường đại như vậy?"

Hiện giờ bọn họ đã biết Liễu Tự Như đến từ giới vực vĩ độ cao.

Thực lực cực kỳ cường đại.

Phàm Nhân thôn có thể khiến Liễu Tự Như và Ám vực đánh giá như vậy, xem ra rất khủng bố.

Chỉ nghe Liễu Tự Như tiếp tục nói:

"Trừ khi được Phàm Nhân thôn mời, nếu không thì không được tiến vào."

"Kẻ tự tiện xông vào đều không thể sống sót trở ra. . . . . ."

Trong đó bao gồm cả chủ nhân Ám Vực.

Đương nhiên Liễu Tự Như không có nói ra những lời này.

Chỉ là hắn không rõ vì sao Lục tiền bối lại đến Phàm Nhân thôn?

Tuy rằng nơi đó toàn là phàm nhân nhưng thực lực nhưng bất phàm nha. . . . . . . . . . . .

Đường phố vô cùng phồn hoa, linh khí cực kỳ nồng đậm cùng với quy tắc chi lực tràn ngập.

Đây là đánh giá của Lục Trường Sinh đối với thiên hà tinh vực.

Cây liễu đưa ra vị trí của Phàm Nhân thôn chính là ở Thiên Hà tinh vực.

Nhưng vị trí cụ thể thì cây liễu cũng không biết.

Dù sao cây liễu biết rất rất nhiều thứ nhưng không đến mức nhớ kỹ tất cả mọi chi tiết.

Lục Trường Sinh cũng chỉ có thể đi trên đường phố, tùy tiện tìm một nam tử, hỏi:

"Vị huynh đài này, xin hỏi Phàm Nhân thôn ở đâu?"

Chỉ thấy nam tử kinh hãi, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc tử nhìn về phía Lục Trường Sinh.

"Thần kinh."

Để lại hai chữ này xong liền xoay người rời đi.

Lục Trường Sinh gãi gãi đầu, tiếp tục hỏi vài người.

Nhưng mà vẫn không nhận được đáp án.

Ngược lại người chung quanh đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lục Trường Sinh.

Sao?

Hỏi đường cũng không được sao?

Đang lúc Lục Trường Sinh buồn rầu thì có một nam tử mặc áo gấm sang trọng cầm quạt xếp đi tới trước mặt Lục Trường Sinh.

Chỉ thấy nam tử cười nói:

"Vị nhân huynh này đang hỏi Phàm Nhân thôn?"

Lục Trường Sinh nghe xong gật gật đầu,"Ngươi biết ở đâu?"

Nam tử gật gật đầu,"Tự nhiên biết."

"Vậy ngươi có thể nói cho ta cụ thể vị trí sao?"

"Huynh đài có thiệp mời không?"

Lục Trường Sinh sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu.

Nam tử cười khổ nói:

"Không có thiệp mời còn dám đến Phàm Nhân thôn?

Không thể không nói, gan ngươi rất lớn."

"Nếu như không có thiệp mời, tùy tiện tiến vào Phàm Nhân thôn sẽ bị xử quyết."

"Nhưng hiện giờ đúng vào ngày ngàn năm mới có một lần, Phàm Nhân thôn mời các đại tông thế gia tiến vào, gia tộc bọn ta cũng được mời."

"Huynh đài không ngại có thể cùng ta về gia tộc."

Khi nói lời này.

Nam tử có vẻ cao ngạo và tự phụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận