Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 193 - Đặc tính vai ác tìm đường chết

Mục đích?

Mục đích gì?

Ngươi đang nói cái gì?

Lục Trường Sinh ngơ ngác.

Nam tử quạt xếp cố gắng chống đỡ áp lực to lớn, cố nặn ra một nụ cười để chính mình trông có vẻ khá là nhẹ nhàng.

"Tiền bối, thực lực của ngươi cường đại như thế, đã vượt khỏi giới này mà vẫn muốn ở lại đây, ngươi muốn làm chuyện gì?"

Lục Trường Sinh:...

Muốn làm chuyện gì?

Nam tử quạt xếp cũng không có nói hết câu tiếp theo.

Sắc mặt không có chút biến hóa.

"Nếu mục đích của ngươi không có liên quan đến chúng ta thì chúng ta có thể trở thành minh hữu của tiền bối."

Lục Trường Sinh cũng không phải kẻ ngu ngốc, nghe ra là hắn đang uy hiếp mình.

"Ngươi có tư cách gì hỏi đến?"

Bất kỳ ai nghe người khác uy hiếp mình đều sẽ cảm thấy không thoải mái.

Nằm ngủ, mò cá.

Nhưng mày lại hơi nhíu một chút.

Nam tử quạt xếp nghe xong cười khẽ một tiếng, nói: "Chuyện này cũng không cần giấu giếm, mục đích ta tới hạ giới là tìm hiểu xem mục đích của tiền bối là gì."

Diệp Thu Bạch bỗng lạnh lùng nói: "Sư tôn muốn làm chuyện gì thì liên quan tới ngươi sao?"

Có đôi khi không cần phải nói hết lời nhưng người hiểu tự nhiên có thể hiểu.

Huỷ diệt Ảnh Sát các.

"Nhưng mà..."

Tới Phật môn cứu Ninh Trần Tâm.

Uy hiếp!

Lục Trường Sinh trải qua một loạt chuyện khác nhau.

Một con chim ưng con muốn tự do bay lượn trên bầu trời.

Cũng không phải vì sợ không đánh lại kẻ khác mà là bởi vì trên con đường tu đạo, chung quy vẫn phải dựa vào bản thân mà đi tới.

Lục Trường Sinh hiểu rõ đạo lý này cho nên mới không cố tình ra tay, nhúng tay vào chuyện của đồ đệ.

Sau hai chuyện này, Lục Trường Sinh đã biết thực lực của mình cũng ở trên đỉnh thế giới này.

"Nhưng có lẽ cũng không đủ."

Phật môn là thế lực đỉnh trên đại lục này.

Thực lực khiến hắn cũng phải run sợ.

Nam nhân trước mắt hắn chính là tồn tại có thể chém giết cường giả Hư Thần cảnh trong nháy mắt. hơn nữa hiện tại đối phương chỉ là một bóng mờ.

Nam tử quạt xếp cảm thấy rùng mình.

Bình thường thì không muốn quản chuyện của đồ đệ.

Cảm xúc của Lục Trường Sinh biến hóa, mọi người đều cảm giác được.

Hồng Anh cười khẽ một tiếng, đứng ra nói: "E là ngươi còn chưa đủ tư cách đứng ra chất vấn sư tôn của chúng ta, dù sao bối phận bất đồng nha."

"Có lẽ hẳn là phải do người sau lưng ngươi tự mình tới hỏi rồi."

Sư phụ nhận vào cửa, còn tu hành thì ở cá nhân.

Như vậy mới có thể nhanh chóng trưởng thành, ổn định.

Chỉ có thể tự mình học bước từng bước, chậm rãi học vỗ vỗ hai cánh, chậm rãi quen thuộc với chuyện bay lượn.

Muốn không chịu bất kỳ sự trói buộc nào.

Nhưng sau đó nam tử quạt xếp lại cười lạnh nói: "Ếch ngồi đáy giếng, sư tôn ta chính là một trong những cường giả đỉnh ở thượng giới đỉnh."

"Thực lực cường đại biết bao, há là tồn tại mà người Man hoang giới vực các ngươi có thể tưởng tượng được?"

Diệp Thu Bạch lạnh lùng nhìn hắn, đang định nói gì đó thì lại bị Lục Trường Sinh đẩy sang một bên.

Diệp Thu Bạch cùng với Hồng Anh và Ninh Trần Tâm thấy hành động này đều sửng sốt.

Lục Trường Sinh đi tới trước mặt nam tử quạt xếp.

Rũ mắt nhìn xuống rồi nói: "Tuy rằng ngày thường ta rất ít khi tức giận, nhưng cũng không có nghĩa là không biết tức giận."

Những người này không chỉ cố ý muốn đồn ba đồ đệ của hắn vào chỗ chết.

Lúc tiến vào phạm vi Lạc Nhật vương triều.

Lục Trường Sinh đã sớm cảm giác được tình huống ở hoàng cung Lạc Nhật vương triều.

Hành động lui bước của bản thân mình khiến nam tử quạt xếp tức giận.

Không nhịn được mà lui lại một bước.

Sắc mặt hắn nhanh chóng biến đổi.

Nam tử quạt xếp cảm nhận được từng sợi sát khí tản ra từ trên người Lục Trường Sinh.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy sư tôn tức giận thế này.

Ba người Diệp Thu Bạch nhìn thấy dáng vẻ này của sư tôn đều giật nảy mình.

Kẻ này khi dễ đồ đệ của hắn còn dám đứng trước mặt mà uy hiếp hắn nữa?

Lục Trường Sinh lên tiếng: "Thật ra mấy vai ác trong tiểu thuyết có thể sống rất tốt nha, nhưng bọn hắn đều có một đặc điểm giống hệt nhau."

Nam tử quạt xếp nghe mà sửng sốt.

Hiển nhiên không có hiểu Lục Trường Sinh đang nói chuyện gì.

Lục Trường Sinh tiếp tục nói: "Đặc điểm đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho bọn họ thân tử đạo tiêu."

"Là mạnh miệng, thích trào phúng, thích uy hiếp."

Nói tới đây.

Lục Trường Sinh bỗng nở một nụ cười.

Chẳng qua là bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo!

Thật ra Lục Trường Sinh cực kỳ bao che đồ đệ.

Đừng thấy ngày thường hắn hay xem đồ đệ là người làm, đầu bếp . . .

Nhưng Lục Trường Sinh nghĩ tới liền cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Tuy rằng là chiến tranh, là chiến đấu sinh tử tồn vong.

Đối phương không chỉ có dùng cường giả Hư Thần cảnh để áp chế đệ tử của hắn mà còn lấy nhiều lấn ít.

Hắn thu hết tất cả chuyện đã diễn ra vào trong mắt.

Hắn thân là thiên kiêu từ thượng giới.

Có khi nào mà cảm thấy sợ hãi chứ?

Lần này lui bước sẽ trở thành tâm ma của nam tử quạt xếp!

Có đôi khi, chỉ lui một bước.

Một bước đó sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường tu đạo của bản thân.

Cực kỳ bất lợi đối với chuyện truy cầu đỉnh phong trong tương lai.

Nhưng mà nam tử quạt xếp thật sự có thể sóng sót qua hôm nay sao?

Ít nhất thì hiện tại hắn cho rằng Lục Trường Sinh không dám giết hắn.

Bởi vì hắn là người thượng giới.

Phía sau hắn có một vị sư tôn, chính là một trong các tồn tại hàng đầu trên thượng giới.

Nếu như hắn chết ở chỗ này.

Hắn chắc chắn nam tử trước mắt tuyệt đối sẽ không cách nào chịu đựng được sự trả thù điên cuồng của sư tôn!

Nhưng hắn nào ngờ, Lục Trường Sinh đâu có quan tâm thượng giới gì đó.

Cũng không thèm quan tâm tới nhân quả.

Nên cũng chẳng quan tam đến ai điên cuồng trả thù.

Một người, ở thời điểm phẫn nộ có thể không màng tất cả!

Lục Trường Sinh treo nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe môi nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh.

"Tuy rằng không biết thế lực phía sau ngươi cường đại đến mức nào, nhưng ít ra hiện tại bên cạnh ngươi không có cường giả thượng giới nào bảo hộ."

Vừa dứt lời thì một cổ hơi thở cực kỳ cường thế từ trên người Lục Trường Sinh bùng nổ ra!

Cỗ hơi thở này khiến không gian chung quanh đều phát ra tiếng động nứt vỡ.

Từng vết rách bắt đầu xuất hiện, trải rộng khắp khu vực này.

Ngay sau đó hơi thở tựa như sóng biển ngập trời sóng càn quét nam tử quạt xếp!

Nam tử quạt xếp muốn lui về phía sau nhưng lại bị khí cơ của Lục Trường Sinh khóa chặt, không cách nào nhúc nhích!

Dưới tình thế cấp bách, hắn quát to: "Nhanh ra tay đi!"

Bên cạnh nam tử quạt xếp là lão giả có đôi mắt giận dữ, lão nghe hắn quát cũng cắn răng triệu hồi Kim cương xử, chắn trước người nam tử quạt xếp.

Hiện giờ Phật môn dựa vào thượng giới.

Phật môn muốn thông qua nam tử quạt xếp này tiến vào thượng giới, đến nơi tốt hơn để phát triển!

Nếu nam tử quạt xếp chết ở chỗ này.

Như vậy thì nỗ lực cùng sự ẩn nhẫn mấy vạn năm của Phật môn như nước chảy về biển rồi.

Lão giả có đôi mắt giận dữ không cho phép chuyện này phát sinh!

Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, đứng trước người nam tử quạt xếp, quát to một tiếng.

Cầm Kim cương xử trong tay.

Phía sau thân thể hắn có thêm một ảo ảnh A Tu La!

Trông ảo ảnh A Tu La này chân thật, rõ ràng hơn ảo ảnh mà Thanh Y Bồ Tát thi triển ra.

Hơi thở càng thêm khủng bố!

Nhưng khi đối mặt với Lục Trường Sinh thì vẫn như một con thuyền nhỏ trong sóng triều.

Nháy mắt liền bị hơi thở ngập trời nhấn chìm.

Thuyền nhỏ... bị lật.

Lão giả có đôi mắt giận dữ như trúng một đòn nghiêm trọng, máu tươi phun trào, bay ngược về phía sau.

Đứng giữa không trung.

Lục Trường Sinh lạnh lùng giơ một ngón tay điểm tới.

Một đạo kiếm khí trực tiếp bao bọc lấy lão giả có đôi mắt giận dữ!

Kiếm khí xoắn hắn thành cặn bã!

Con chó con mèo gì đó mà cũng đám đứng ra sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận