Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1379 - Chiến đấu kịch liệt!

Một phù sư đã tồn tại trăm vạn năm, chỉ trong chớp mắt hắn có thể khắc dấu một phù triện Tổ Cảnh đỉnh phong.

Chuyện mà ngay cả Mục Phù Sinh cũng không thể làm được.

Chênh lệch trên kinh nghiệm quá lớn, huống hồ đối phương cũng là một phù sư thiên tài.

Mục Phù Sinh không thể ngốc nghếch chỉ dùng mỗi phù triện để chống lại.

Có thể dùng phù triện nhưng chỉ nên xem như một công cụ hỗ trợ thôi.

Hơn nữa trong lăng mộ này tràn ngập quy tắc chi lực, còn có phù bút trong tay nam tử có thể ngưng tụ quy tắc chi lực để khắc đấu phù triện.

Trong tình huống đối phương chiếm ưu thế trên mọi mặt như thế này, Mục Phù Sinh vẫn cố chấp so đấu phù triện, chẳng phải là đầu óc có vấn đề sao?

Nhìn thấy sáu loại thượng cổ thần lôi xoay quanh Mục Phù Sinh, sắc mặt nam tử hộ lăng giám khó coi, hắn nói:

Một con lao về phía phù triện, năm con còn lại thì gào thét lao thẳng về phía nam tử.

Lực lượng diệt thế bao phủ bốn phương tám hướng của nam tử.

Vừa dứt lời, nam tử liền vung phù bút trong tay, vô số tàn ảnh xuất hiện, một phù triện được khắc dấu trong hư không!

Toàn bộ mộ thất đều tràn ngập ánh sáng lôi đình!

Nam tử hừ lạnh một tiếng:

Đương nhiên kinh nghiệm chiến đấu cũng như biện pháp ứng phó sẽ vô cùng phong phú!

"Sáu loại thượng cổ thần lôi? Ngươi quả thực có cơ duyên không ít, ở cảnh giới này mà có thể có được nhiều thượng cổ thần lôi như vậy".

Nam tử thấy cảnh này mà kinh ngạc: "Có chút bản lĩnh, nhưng... có vẻ như ngươi coi thường ta rồi?"

"Ta muốn xem xem gươi có thể khống chế được bao nhiêu".

Mục Phù Sinh cười cười nhẹ nhàng vung tay, sáu loại thượng cổ thần lôi bỗng hóa thành sáu con lôi long khổng lồ xoay quanh thân hắn.

Thân hình của lôi long quá lớn, thân thể của chúng ta chiếm hơn phân nửa không gian trong mộ thất.

Từng phù triện dần dần thành hình.

Cùng lúc đó, sáu con lôi long xoay quanh Mục Phù Sinh cũng lao ra!

Khi năm con lôi long lao đến trước mặt nam tử hộ lăng giám thì những phù triện đó đồng thời bùng nổ!

Một cường giả đã tồn tại trăm vạn năm, cảnh giới ban đầu vốn đã cao hơn Mục Phù Sinh không ít.

Nam tử hộ lăng giám đột nhiên nhảy lên không, đồng thời phù bút trong tay bắt đầu nhanh chóng phác họa trên hư không!

Nam tử hộ lăng giám cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Mục Phù Sinh thì thấy hắn đã biến mất.

Cửu Bạch Lộ cũng nhìn lên, khóe miệng khẽ nhếch.

Khi nắm tay của Mục Phù Sinh rơi xuống, lá chắn thụ phần lớn lực lượng sau đó vỡ tan.

Mê cung mộ đạo bên dưới cũng bị chấn động.

Nam tử thủ lăng vừa mới ổn định thân hình thì thấy phù triện mãnh liệt quất tới.

Lực lượng hủy thiên diệt địa khiến cả một thất đều run rẩy nhưng vẫn không hề tổn hại chút nào.

Hai ba mươi tờ phù triện nháy mắt bộc phát ánh sáng chói lòa!

Ít nhất cũng hai ba mươi tờ!

Những phù triện này đều là phù triện Tổ Cảnh đỉnh!

Trong mê cung mộ đạo, mấy người Diệp Thu Bạch cảm giác được nên ngẩng đầu, trong lòng thầm nghĩ, xem ra người đã đến rồi.

Nam tử cũng bị đánh bay ra ngoài.

Bản thân Mục Phù Sinh cũng là một phù sư, vì vậy hắn hiểu rõ nhất điều mà phù sư e sợ.

Từng tờ phù triện từ trong nhẫn không gian bay ra, thần hồn hóa thành sợi tơ liên kết với phù triện lại với nhau, phù triện giống như một chiếc roi dài quất về phía nam tử thủ lăng!

Năm con lôi long hóa thành từng tia lôi đình tiêu tán trong không gian.

Dù nam tử có tốc độ khắc dấu phù triện nhanh đến đâu, trong tình huống này vẫn không thể khắc dấu phù triện, chỉ có thể dựa vào lực lượng thần hồn tạm thời ngưng tụ lá chắn bảo vệ.

Chỉ thấy Mục Phù Sinh nắm chặt tay, sáu loại thượng cổ thần lôi quấn quanh nắm tay phải, sau đó nắm tay nện vào giữa lưng nam tử.

Hắn theo bản năng phóng thích lực lượng thần hồn cảm ứng, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Mục Phù Sinh đã xuất hiện sau lưng mình.

Nam tử thủ lăng muốn lui để tránh né nhưng hắn đột ngột khựng lại.

Vì xung quanh có từng thanh lôi đình trường thương bao vây, trong thời gian ngắn không thể di chuyển.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, hắn phát hiện vị trí dưới chân có một tờ phù triện.

Lôi đình trường thương do phù triện này phóng thích.

Không có thời gian để hỏi, nam tử thủ lăng chỉ có thể tạm thời khắc dấu một phù triện phòng ngự phóng thích lá chắn, sau đó lại rót vào lực lượng thần hồn.

Khi cây roi phù triện tỏa ra ánh sáng chói lòa rơi vào lá chắn, tiếng nổ kinh thiên vang vọng khắp mộ thất!

Mộ thất cũng như hóa thân thành lôi hải, bị ánh sáng của lôi đình chiếm giữ.

Khi ánh sáng lôi đình tan biến, nam tử xuất hiện ở trung tâm mộ thất, lúc này lực lượng thần hồn trên thân hắn đang cuộn trào, sắc mặt vô cùng ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Mục Phù Sinh.

"Ngươi đã dán phù triện dưới chân ta từ lúc nào?"

Cần gì phải cẩn thận như vậy?

Đại ca, ta chỉ là một tàn hồn, mãi mãi không thể ra khỏi đây thì tiết lộ thế nào?!

Nam tử thủ lăng: "..."

Mục Phù Sinh nhếch miệng nói: "Sao ta phải nói cho ngươi biết chứ? Lỡ ngươi tiết lộ ra ngoài thì sao?"

"Ngươi rốt cuộc là ai? Những phù triện này, ngay cả đám quái vật trong Hỗn Độn Thần Triều cũng không thể sáng tạo ra được."

Nam tử âm trầm nói:

"Vậy ngươi. ."

Nam tử thủ lăng vừa định nói tiếp, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ngẩng đầu lên thì đã thấy sáu con lôi long đã bao vây mình rồi.

Đồng thời thấy Mục Phù Sinh đang cầm từng tờ phù triện ẩn chứa lôi đình chi lực lực, thông qua Lôi đình khống chế phù kết nối chúng lại với nhau, ngưng tụ ra một lôi đình trường thương mang theo lực lượng hủy diệt treo lơ lửng trên đỉnh đầu của nam tử.

Từ lúc nào? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đó?

Nam tử thủ lăng cúi đầu lại thấy Mục Phù Sinh vẫn đứng chỗ cũ.

Không... không đúng.

Nam tử dùng thần thức quét tới nhưng "Mục Phù Sinh" ở phía trước hắn bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng biến thành một phù triện đã hao hết năng lượng rơi xuống.

"Phân thân lôi phù, tuy không thể chịu được công kích nhưng có thể lừa được đối phương khi đối phương không dùng thần thức để dò xét."

Mục Phù Sinh cười nói: "Lần đầu tiên ta dùng trong thực chiến đó, xem ra hiệu quả khá tốt."

"Nếu không thì bố trí lúc nào đây?"

Mục Phù Sinh gật đầu.

"Ngươi đã bố trí xong từ lúc phóng thích lôi long tấn công ta sao?"

Nam tử thủ lăng sửng sốt, khó tin nói:

"Rất đơn giản nha, tính toán quỹ đạo lùi lại của ngươi, sau đó dùng công kích ép ngươi đến chỗ đó là được".

Mục Phù Sinh cười nói:

Mục Phù Sinh vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc tuyệt đối không cho kẻ địch kéo dài thời gian, trực tiếp nắm chặt tay sau đó đập xuống!

Sáu con lôi long do thượng cổ thần lôi ngưng tụ thành lập tức lao về phía nam tử.

Trường thương diệt thế trên đỉnh đầu cũng rơi xuống!

Không có đường lui!

Chỉ có thể cứng rắn đón đỡ!

Nam tử hít sâu một hơi:

"Phải thừa nhận rằng ngươi là người trẻ tuổi duy nhất mà ta từng thấy có thể sánh ngang với quái vật kia."

Vừa nói hắn vừa dang rộng hai tay.

Trước ánh mắt ngưng trọng của Mục Phù Sinh, bốn bức tường mộ thất có từng tờ phù triện hiện lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận