Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 250 - Đánh pháo? Sao tam sư đệ sao có thể thua chứ

"Tiếp theo, ngươi cho rằng trong Phật môn thực sự không có người mượn tư tưởng Phật đạo mà thỏa mãn dục vọng bản thân sao?"

Lúc Ninh Trần Tâm nói ra lời này thì đạo ý quanh thân càng thêm nồng đậm!

Có ánh sáng trắng lóa mắt chống cự lại Phật quang ngập trời.

Còn chủ động xuất kích.

Trong lúc nhất thời lại áp chế cả Phật quang!

Ảo anh A Tu La bên cạnh Phật Tử lấy cây búa trong tay ra đón lấy ánh sáng trắng chiếu rọi.

Ninh Trần Tâm phản kích!

Sau khi trả lời vấn đề của Phật Tử một cách hoàn mỹ thì lại dùng lời nói sắc bén phản kích.

Lời hắn nói cũng được rất nhiều người ở đây tán thành.

Đương nhiên những người này không hay biết.

"Có bao nhiêu kẻ đối nghịch với Thiên Đạo mà có thể tồn tại dài lâu đâu?"

Nghịch thiên mà đi chỉ là tự chuốc lấy diệt vong!

"Xem ra Ninh thí chủ cũng có hiểu biết sâu về đại đạo của Phật môn ta."

Phật Tử nghiêm túc nói: "Nhưng mà trong mỗi một thế lực đều sẽ có bại hoại, đây mới là quy luật tự nhiên, cũng là việc làm của Thiên Đạo."

Sắc mặt Phật Tử cũng không có chút biến hóa nào, chỉ niết Phật ấn.

Thiên Đạo của giới vực này đã sớm hoàn toàn sụp đổ.

"Từ xưa đến nay, thuận theo Thiên Đạo mới có cơ hội bước lên đỉnh."

"A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai."

Đúng vậy, thuận theo Thiên Đạo mới có thể đặt chân lên đỉnh.

Nói tới đây, Phật Tử mỉm cười: "Ý tưởng tốt đẹp nhưng hiện thực lại rất tàn khốc."

Phật quang trên người Phật Tử càng thêm rực rỡ, chói mắt.

"Nhưng Ninh thí chủ có tư tưởng thế này, đáng nhận lấy sự kính trọng của ta."

"Đương nhiên, bại hoại Phật môn như trong lời ngươi nói ta không thể phủ nhận."

"Ta nghe nói mục đích mà ngươi truyền đạo là vì muốn thiên hạ thái bình, không có tranh đấu."

"Nhưng các ngươi lại cho rằng có tranh đấu là bình thường, là không cách nào giải quyết, chẳng lẽ không phải đi ngược lại với tư tưởng của Phật đạo?"

"Muốn và không muốn, làm và không làm có sự khác biệt."

Hiển nhiên Phật Tử không cách nào phản bác lại những lời này.

Lòng Ninh Trần Tâm lại không dao động một chút nào.

Hiện giờ Ninh Trần Tâm đang chiếm ưu thế!

Nghe Phật Tử nói.

"Vì sao phải thờ phụng loại đền điện hư ảo này?"

"Nhưng bên trong không được kiến tạo, không có thực thể."

Ninh Trần Tâm tiếp tục nói: "Uổng cho các ngươi đền điện bề ngoài tráng lệ huy hoàng."

Được sư tôn và Nho Đế dẫn đạo, sao đạo tâm của hắn có thể vì một câu nói mà lung lay bất ổn?

Bởi vì đây là sự thật không cách nào phản bác.

Sự thật này cũng khiến đạo tâm của Phật Tử bắt đầu rồi dao động.

Một khi dao động, Phật Tử đã có xu thế thua trong cuộc luận đạo này.

"Trong Phật đạo cũng có câu nói là tránh sát sanh đi?"

Ảo ảnh A Tu La nhanh chóng tiêu tán trong khoảnh khắc này.

Phật quang trên người bị đạo quang của Ninh Trần Tâm đè ép lần nữa.

Lần đầu Phật Tử nhíu mày!

Lời Ninh Trần Tâm nói tựa như từng thanh kiếm sắc bén không ngừng xuyên qua Phật quang rực rỡ.

Đồng thời cũng đâm vào lòng Phật Tử!

Bởi vì lời Ninh Trần Tâm nói không có sai.

Đúng là hiện trạng Phật môn.

Ngay cả các thế lực bên dưới cũng rơi vào trầm tư.

Trong lòng dao động.

Lời Ninh Trần Tâm nói không chỉ đâm vào lòng Phật Tử mà còn dao động tư tưởng của bọn họ!

Phật Tử nhanh chóng mở miệng đáp,"Thì tính sao chứ, đa số người vẫn thờ phụng Phật giáo, coi Phật đạo là chính thống!"

"Hiện giờ, Nho đạo suy tàn, sớm đã không còn huy hoàng của năm đó, Ninh thí chủ làm thế nào để phá cục?"

"Chuyện này không phải là đối nghịch với thiên đạo?"

Ninh Trần Tâm nở tươi cười hiền hòa nói: "Vận mệnh của ta không do trời."

Nhưng mà Ninh Trần Tâm lại nuôi dưỡng tư tưởng này, còn biến nó trở thành đạo tâm của mình, điều này làm người người phải kính nể...

Tuy rằng ý tưởng của hắn rất buồn cười, rất không thực tế.

Ngay cả ánh mắt người các thế lực phía dưới nhìn về phía Ninh Trần Tâm cũng có thêm kính ý.

Hiện giờ chỉ còn lại dị tượng Bồ Tát đang đau khổ kiên trì!

Trước kia, Phật Tử cũng từng muốn thiên hạ thái bình, muốn thế gian không còn chém giết, tranh đấu.

Bởi vì đây là tư tưởng trong Phật môn đại đạo.

Nhưng hiện giờ hắn thấy được vô số nhân vật, tồn tại, cũng thấy được bại hoại bên trong Phật môn.

Đồng dạng cũng hiểu rõ thái độ của Phật chủ cùng với các vị Đại Phật bên trong Phật môn thì tư tưởng của Phật Tử đã dần dần có sự thay đổi.

Tư tưởng ban đầu là hắn muốn thay đổi, muốn hành động, nhưng sau đó lại không cách nào hành động.

Đến hiện giờ thì hắn sớm đã quên mất tư tưởng này.

Trở nên thuận theo Thiên Đạo, thuận theo tư tưởng của Phật môn...

Lúc này, Phật quang trên người Phật Tử bắt đầu ảm đạm.

Dị tượng Phật Di Lặc bên trái cũng tan biến nhanh chóng tan biến!

Mấy chữ cuối cùng của Ninh Trần Tâm là hoàn toàn phủ định lời Phật Tử nói.

"Chỉ cần thủ vững bản tâm, không thẹn với lương tâm là được."

"Nhưng phải có người đi làm."

"Đúng là có chút khó khăn."

Sắc mặt Ninh Trần Tâm vẫn không hề thay đổi, bình đạm như cũ.

"Trong thời đại vì ích lợi, vì trường sinh, cá lớn nuốt cá bé thì làm sao mà khiến thiên hạ thái bình?"

"Ta vẫn luôn thực thi tư tưởng, mong muốn của mình."

Câu nói tiếp theo tựa như đã nhìn thấu nội tâm Phật Tử.

"Còn ngươi, ngươi đã sớm từ bỏ, đồng thời cũng bị đồng hóa..."

Phụt!

Phật Tử bỗng nhiên phun một ngụm máu!

Những lời này chỉ thẳng vào bản tâm!

Đúng vậy, trước đó hắn hăng hái, hiên ngang biết bao, hắn muốn thay đổi quy tắc của thế giới này.

Nhưng mà hiện tại hắn đã bất tri bất giác vứt bỏ tư tưởng ban đầu.

Từ bỏ.

Hai chữ này vẫn luôn là tâm ma ẩn sâu bên trong nội tâm hắn.

Hiện giờ nghe Ninh Trần Tâm nói toạc ra.

Đạo tâm của hắn bắt đầu sụp đổ . . . . . .

Kim quang Bồ Tát trên đỉnh đầu Phật Tử cũng bắt đầu tan rã . . . . .

Phật quang, tiêu tán ở này phiến thế gian.

Tới giờ khắc này.

Phật Tử không khỏi thở dài, dáng vẻ có chút cô đơn.

"Ninh thí chủ, ngươi thắng."

Ninh Trần Tâm nói: "Không phải ta thắng, là ngươi đánh bại chính mình."

Phật Tử nghe mà sửng sốt, suy nghĩ một chút, hiểu được ẩn ý bên trong lời Ninh Trần Tâm nói, cười khổ gật đầu.

"Đúng vậy..."

Kẻ thất bại sẽ tử vong hoặc rời khỏi sân khấu.

Phật Tử khi đến trận thế lớn bao nhiêu thì khi rời đi lại chật vật bấy nhiêu...

Rất nhiều thế lực nhìn một màn này, hai mặt nhìn nhau.

Xem như địa vị của Thư Trai đã được xác định ở Tây Vực, thậm chí là được xác định trên đại lục này.

Về sau, Thư Trai sẽ nhanh chóng phát triển, nhanh chóng tiến về phía trước, không bao giờ ngừng bước. ...

Cùng lúc đó.

Nam Vực, Thanh Vân kiếm tông.

Kiếm Triều Miện đang chơi cờ cùng với Diệp Thu Bạch.

"Tông chủ, ngươi không đi trợ trận cho sư đệ ngươi sao?"

Hiện giờ, Diệp Thu Bạch trở thành tông chủ Thanh Vân kiếm tông, xưng hô tự nhiên cần thay đổi rồi.

Diệp Thu Bạch mỉm cười hạ cờ,"Không cần thiết nha."

"Vì sao chứ?"

"Bởi vì..."

Lúc này.

Lương Phong bỗng nhiên xông vào cười nói: "Tin tức tốt! Ninh Trần Tâm và Phật Tử luận đạo, Phật Tử thất bại!"

Diệp Thu Bạch cười cười, hạ con cờ cuối cùng.

"Bởi vì đánh pháo nha, sao Tam sư đệ có thể thất bại chứ?"

"Tướng..."

Kiếm Triều Miện thua ván cờ này.

Đến tận đây, hắn đã thua mười ván . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận