Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1324 - Ta rất muốn trốn

Lần phá cảnh này, Diệp Thu Bạch và Thạch Sinh đều đột phá tới Thần Đế cảnh sơ kỳ.

Phương Khung thì đạt tới Thần Đế cảnh trung kỳ, đồng thời lĩnh ngộ được một trận pháp mới từ trong Thánh Trận Thiên Quyển, tên Thanh Long Lạc Sát Trận.

Chính là một sát trận cấp bậc Thần Đế đỉnh phong, bố trí xong có thể ngưng tụ Thanh Long hủy thiên diệt địa!

Yên Diệt Sát Trận cũng tăng mạnh, dù sao cũng là trận pháp có tính tăng trưởng, sánh ngang với trận pháp cấp bậc Thần Đế hậu kỳ.

Tiểu Hắc bị Chấp Pháp Đường quất roi, cảnh giới thân thể cũng được tăng cường, bước vào Thần Đế cảnh hậu kỳ!

Còn Mục Phù Sinh... Ừm, Mục Phù Sinh ở trong mắt mọi người vẫn không có đột phá.

Chỉ có đám người Diệp Thu Bạch biết, chắc chắn tiểu tử này tăng lên rất nhiều, chỉ là ẩn giấu không nói.

Giờ phút này, trên Thái tử đài.

Đây chính là đáp án Tiểu Hắc cho mọi người thấy. Đây là điều mà người bình thường có thể làm được trong hai tháng?

Tiểu Hắc nhếch miệng cười.

Hai tháng trước Phong Diệp áp chế cảnh giới đánh ngang tay với Tiểu Hắc nên Phong Diệp nhận thua.

Phong Diệp thở phì phò, cười khổ nói: "Ngươi là quái vật sao? Hai tháng mà thực lực tăng nhiều như vậy?"

Dù toàn lực ra tay nhưng Tiểu Hắc vẫn giằng co với nàng.

Phong Diệp vội vàng khoát tay nói: "Đừng đừng đừng, ta hôm nay còn có việc, sư tôn hạ nhiệm vụ cho ta."

Tất cả mọi người đều ngưng trọng nhìn lên Tiểu Hắc và Phong Diệp đang đứng đối diện nhau.

"Bớt nói nhảm đi, tiếp tục đi!"

Thậm chí càng đánh Phong Diệp càng bị Tiểu Hắc áp chế!

Lúc này đây, Phong Diệp cũng không có áp chế cảnh giới.

Chỉ sợ cho dù Đàm Tông Chiếu kinh diễm nhất mấy năm gần đây cũng không thể làm đến tình trạng này?

"Không phải ngươi tới tìm ta đánh nhau?"

Hiện tại Phong Diệp sử dụng toàn bộ thực lực lại bị Tiểu Hắc áp chế.

Phong Diệp vừa chạy vừa ném ra một tấm thẻ ghi chép điểm cống hiến.

Nói xong, liền lần nữa hướng Phong Diệp vọt tới.

Tiểu Hắc ngừng giữa đường, nói:

Cùng lúc đó.

Những đệ tử thân truyền từng bị Phong Diệp khiêu chiến đưa mắt nhìn nhau cười khổ.

Dù sao những cường giả hàng đầu Phàm nhân giới đều đã gia nhập Thanh Tiêu học viện, trở thành trưởng lão cung phụng.

Mọi người nhìn bóng lưng Phong Diệp hốt hoảng chạy trốn, miệng há to như bị nhét một quả trứng.

Điều này cũng làm cho lực lượng tổng thể của học viên Thanh Tiêu học viện tăng lên nhanh chóng!

"Không phải ta chạy! Chỉ là ta còn có chuyện! Lần sau tái chiến!"

Nhưng mà...

Những truyền thừa còn sót lại ở cổ chiến trường tự nhiên cũng trở thành một phần của Thanh Tiêu học viện, các học viên thường xuyên đi ra ngoài tìm kiếm truyền thừa, nói tóm lại trên phương diện công pháp truyền thừa cũng dần được bù đắp.

Thanh Tiêu học viện được kiến thiết ở cổ chiến trường.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Phong Diệp luận bàn với người khác mà chủ động đào tẩu, bình thường đều là người khác đảm đương vai diễn này nha...

Ví dụ như Ám Vực Ám Chủ, như Hạo Thiên Thần Chủ cùng với tiên sinh Phàm nhân thôn.

Đây chỉ là nhân tố thứ yếu, quan trọng hơn là do Hồng Anh mở ra Phù Sinh Đồ cho Thanh Tiêu học viện.

Chỉ cần có thể trở thành đệ tử nội viện hoặc đệ tử thân truyền, sẽ có cơ hội tiến vào Phù Sinh Đồ tu luyện.

Bất quá trong lòng cũng có chút sảng khoái, rốt cục cũng có người trị được Phong Diệp. ...

Cũng chính thức trở thành thế lực mạnh nhất Phàm nhân giới.

Hiện nay Thanh Tiêu học viện phát triển cực kỳ nhanh chóng, đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo.

Ở Thanh Tiêu học viện Phàm nhân giới.

Tại tổng điện Thanh Tiêu học viện, Hồng Anh nhìn Ninh Trần Tâm, nàng cũng nghĩ tới vấn đề này, hai mắt híp lại nói:

"Tam sư đệ, ngươi nói xem những công pháp truyền thừa này so với công pháp của sư tôn thì như thế nào?"

Ninh Trần Tâm vừa xem sách vừa cười nói.

"Tự nhiên không thể so sánh với công pháp của sư tôn rồi."

"Vậy sao chúng ta không để sư tôn cấp cho mấy chục bộ công pháp, sau đó đặt ở tàng thư các của học viện, cho những học viên có tư cách và phẩm hạnh tốt tu luyện đây?"

Tiên sinh và Liễu Tự Như cũng đang ở trong tổng điện, nghe được lời của Hồng Anh, tiên sinh suýt chút nữa phun ra một ngụm nước trà.

Mấy chục bộ???

Ngươi cho rằng những công pháp đỉnh cấp kia là rau cải trắng sao?!

Chỉ có Liễu Tự Như đứng cạnh vỗ vỗ bả vai tiên sinh, cười nói:

"A! Liễu thúc, ngươi trở về đúng lúc, đến thử cái này đi!"

Trở lại Trường Sinh Giới, Mộc Uyển Nhi đang luyện chế đan dược, thấy Liễu Tự Như trở về liền vui mừng cười nói:

Nói làm là làm, trong lúc tiên sinh ngây người, Hồng Anh và Ninh Trần Tâm kéo Liễu Tự Như mặt mày xám xịt tới Trường Sinh Giới.

"A, vậy để cho sư tôn sáng tạo một vài loại công pháp đỉnh cấp có tính tăng trưởng, đồng thời cũng phải cẩn thận sàng lọc người tu luyện, phương diện này mấy người chúng ta tự mình kiểm định!"

Hồng Anh cũng gật đầu, nghiêm túc nói:

Nếu như trong tình huống tài nguyên vốn cằn cỗi, đột nhiên tiếp nhận đại lượng tài nguyên đỉnh cấp, rất có thể sẽ khiến tâm tính của một người lệch đi.

Đúng vậy, trong khoảng thời gian này, Lục Trường Sinh đột nhiên nghĩ ra đủ loại đan dược... Đương nhiên, trong đó còn có một vài ý tưởng của Mộc Uyển Nhi.

Vì thế liền cùng Mộc Uyển Nhi bắt đầu nghiên cứu đan dược mới.

Lần này không chỉ có trình độ đan đạo của Mộc Uyển Nhi đột nhiên tăng mạnh.

Liễu Tự Như bị cưỡng chế lôi kéo thử đan dược, trong khổ đau có tiến bộ thần tốc!

Theo lời của Lục Trường Sinh, đây là chuyện tốt nhất cử tam tiện! Người khác không có cơ hội này đâu!

Nhưng theo cảm nhận của Liễu Tự Như... Hắn thật sự không muốn cảm nhận lại thống khổ đó nữa!

Hiện tại mỗi lần nghĩ tới đây, sắc mặt Liễu Tự Như không khỏi trắng bệch, thân thể bất giác run rẩy, giống như có di chứng...

"Chỉ là bất thình lình xuất hiện nhiều công pháp đỉnh cấp như vậy, hơn nữa còn từ sư tôn, có thể khiến cho những học viên kia tiến bộ quá nhanh, tâm tính không theo kịp hay không?"

Dưới sự chỉ đạo của hắn, chương trình học chính của Hám Thiên viện chính là rèn luyện tâm tính.

"Hơn nữa lần trước thử nghiệm đan dược nhằm vào huyết mạch cũng khiến cho huyết mạch của ngươi hoàn toàn lột xác."

"Liễu thúc, không phải thử đan dược giúp ngươi gia tăng cảnh giới, gia tăng thực lực sao?"

Hồng Anh mỉm cười nhìn về phía Liễu Tự Như.

"Ta nói trước, ta sẽ không làm chuyện này đâu, muốn nói thì các ngươi tự mình đi nói với Lục tiền bối, nếu không ta lại phải thử đan dược."

Liễu Tự Như lại nhìn về phía Hồng Anh, khuyên nhủ:

"Tiên sinh không cần phải kinh ngạc như vậy, đối với người khác mà nói có thể là vấn đề rất lớn, nhưng đối với Lục tiền bối mà nói... chỉ là mấy chục bộ."

Ngửi thấy mùi hôi thối, Liễu Tự Như khóc không ra nước mắt.

Ta thật sự muốn chạy trốn...

Hồng Anh nói ý tưởng của bọn họ cho Lục Trường Sinh đang nói chuyện phiếm với cây liễu nghe.

Lục Trường Sinh tươi cười, suýt chút nữa không khống chế được khí tức, nói:

"Thế nào, coi ta là công cụ hình người?"

Mẹ nó, thật sự coi hắn đây không gì không làm được hả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận