Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 437 - Lục Trường Sinh rất khó chịu

. . . . . . . . . . .

Bên kia, Lục Trường Sinh đã tới hoàng cung Vô Biên hoàng triều.

Chỉ thấy giờ phút này hắn ngồi trên hoàng tọa quan sát xung quanh.

Còn hoàng chủ Vô Biên hoàng triều Mục Chính Đình thì có chút tò mò nhìn Lục Trường Sinh.

Sư tôn của Mục Phù Sinh rốt cuộc là một người như thế nào.

Nam tử mặt lạnh sát phạt?

Hay thế ngoại cao nhân vào đời, lão giả lôi thôi?

Chuyện này cũng không khớp nha.

Mục Chính Đình cũng có nghe đến thực lực của Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh nghe Mục Chính Đình nói liền hỏi:

Mục Chính Đình cũng không có tức giận vì Lục Trường Sinh ngồi ở vị trí của hắn.

Với thực lực của người trước mặt, muốn giết hắn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Lúc này Mục Chính Đình phá vỡ yên lặng, nói:

Ngay sau đó nghĩ tới một chuyện, lập tức hiểu ra.

Lục Trường Sinh đang đánh giá hoàng cung, trong lòng thầm nghĩ.

"Vì sao ngươi phải tính kế ta?"

"Không biết tiền bối tới đây có chuyện gì?"

Ừ, vẫn là Thảo Đường thoải mái hơn nhiều.

Dù tức giận thì cũng không có tác dụng?

Cường giả có thực lực thế này đầu óc rất tốt.

Dù sao ngôi vị hoàng đế là một vị trí rất mẫn cảm.

Chút tâm tư của Mục Chính Đình dễ dàng đoán được.

Mục Chính Đình hơi sửng sốt.

Sắc mặt cũng cũng không có chút biến hóa.

Lục Trường Sinh khẽ gật đầu nói:

"Cho nên xin tiền bối thứ lỗi."

Chỉ thấy Lục Trường Sinh lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Chính Đình.

"Dù sao thực lực của đối phương cũng vượt xa Vô biên giới vực chúng ta, vượt xa toàn bộ giới vực vĩ độ thấp."

Chỉ là một ánh mắt mà có thể khiến cho hắn chật vật thế này.

"Tính kế tiền bối chỉ là chuyện bất đắc dĩ."

Phải biết rằng khống chế thế này trông có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế thì thực lực càng mạnh càng càng khó làm!

Ngay cả mặt đất chung quanh hoặc cây cột đều không bị ảnh hưởng chút nào.

Hơn nữa, hơi thở mà Lục Trường Sinh phóng thích không hề lan ra ngoài, chỉ đè áp lên thân thể hắn.

"Cho nên ta không thể không đánh cuộc tiền bối ra tay, đây cũng là biện pháp ứng phó tốt nhất."

Trong lúc nhất thời, Mục Chính Đình cảm giác có một lực lượng vô hình đè lên thân mình.

Lục phủ ngũ tạng đều bị chèn ép!

Thân thể cũng không cách nào nhúc nhích!

Nếu Lục Trường Sinh đi tới nơi này tự nhiên cũng đại biểu cho hắn đã ra tay hỗ trợ, như vậy vấn đề sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

"Tha thứ?"

Mục Chính Đình vui vẻ nói: "Đa tạ tiền bối tha thứ!"

"Đúng là với tình trạng hiện tại của các ngươi thì biện pháp này là ổn thỏa nhất."

Mục Chính Đình cảm thấy kinh hãi.

Xem ra hắn vẫn coi thường thực lực của vị tiền bối này.

Lục Trường Sinh ngồi bắt chéo chân.

Khuỷu tay chống đầu gối tay chống cằm, cười như không cười nhìn Mục Chính Đình, nói:

"Hình như ta chưa từng nói sẽ tha thứ cho ngươi đi?"

Mục Chính Đình cười khổ, toàn lực chống đỡ sự áp bách, miễn cưỡng mở miệng nói:

"Vậy tiền bối muốn gì."

"Ta không muốn gì hết."

Lục Trường Sinh lắc đầu nói:

Dù sao chỉ là một Vô Biên hoàng triều, hắn còn có thể xử lý.

"Nhưng cũng chính là vì như thế cho nên ta mới cảm thấy rất khó chịu, ngươi có hiểu không?"

"Tự nhiên là chưa tới rồi, cho nên ta còn đang nỗ lực."

Lục Trường Sinh lắc lắc đầu nói:

Mục Chính Đình hỏi: "Vậy tiền bối đã đạt tới loại cảnh giới này sao?"

Khó chịu vì bị hắn âm thầm tính kế.

"Nhưng mà việc nào ra việc đó, vì sao người tu đạo phải tu đạo?"

Mục Chính Đình hơi sửng sốt.

Vì sao hỏi tới chuyện này?

Không đợi Mục Chính Đình trả lời, Lục Trường Sinh nói tiếp:

"Trường sinh là một phương diện."

"Không chịu bất kỳ nhân tố nào ảnh hưởng, không bị bất kỳ người nào chi phối."

"Có thể tự do tự tại làm chuyện mình muốn làm, đây cũng là một phương diện."

Mục Chính Đình hiểu.

Hiểu Lục Trường Sinh đang cảm thấy khó chịu!

"Ngươi biết không, tuy rằng ta có thể hiểu ngươi ngồi ở vị trí này, trong tình huống gian nan nhất định không thể phạm một chút sai lầm nào."

Huống hồ quản lý một cái hoàng triều sẽ dính dấp bao nhiêu nhân quả nha!

Đúng vậy, Lục Trường Sinh chẳng có hứng thú quản lý một hoàng triều.

Dù dâng toàn bộ hoàng triều cho hắn cũng không khiến hắn cảm thấy hứng thú chút nào.

Tới cấp độ như Lục Trường Sinh sao có thể nhìn trúng nội tình của Vô Biên hoàng triều?

"Thứ ta muốn ngươi không đáp ứng được."

Bị một người có thực lực yếu hơn mình rất rất nhiều tính kế.

Tất nhiên Lục Trường Sinh phải khó chịu rồi.

Mục Chính Đình cười khổ nói:

"Muốn giết muốn xẻo gì, tiền bối cứ tùy ý."

Lục Trường Sinh híp mắt lại, nói:

"Ngươi muốn chết sao?"

"Tự nhiên không muốn."

Lục Trường Sinh không có trả lời mà giơ một ngón tay ra.

Ngay sau đó sắc mặt Mục Chính Đình kịch biến.

Hoàng bào trực tiếp rách nát!

Khắp thân thể đều nổi gân xanh.

Cổ cũng bởi vì dùng sức quá độ mà xuất hiện sợi gân to.

Giờ phút này Mục Chính Đình cực kỳ thống khổ!

Ngón tay Lục Trường Sinh phóng xuất ra một cổ kiếm ý mỏng manh.

Mục Chính Đình vẫn không có cơ hội phản kháng!

Trong lòng thậm chí còn xuất hiện sự tuyệt vọng.

Trước mặt cường giả cấp độ này.

Vạn vật đều giống như con kiến, tiện tay là có thể nghiền ép.

Ai. . . . . .

Xem ra trốn không khỏi một kiếp này . . . . .

Nhưng Mục Chính Đình cũng không có hối hận, nếu được lựa chọn lại thì hắn vẫn sẽ chọn làm như cũ.

Mười nhịp thở sau hắn đã té xỉu trên mặt đất. . . . . . .

Đến lúc Mục Chính Đình tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Hắn có chút ngơ ngác nhìn đôi tay mình.

A?

Ta không chết?

Nhưng toàn thân đều giống như bị một cây đao cắt xẻ.

Giãy giụa đứng dậy nhìn quanh một vòng.

Lục Trường Sinh đã biến mất, không thấy bóng dáng. . . . . .

Nghĩ đến đây, Mục Chính Đình nhếch miệng cười nói:

"Xem ra Phù Sinh có một sư tôn tốt, ta cũng yên tâm. . . . . .". . . . . .

Khi trở lại Thảo Đường, Lục Trường Sinh vẫn còn khó chịu, lại đánh Liễu Tự Như một trận.

Liễu Tự Như nhận mệnh nằm dài ở đó, hai mắt vô thần nhìn về phía không trung xanh thẳm.

Nha. . . . . . Không trung thật là xanh.

Chưa bao giờ cảm thấy màu xanh này đẹp như vậy . . . . .

Còn vì sao lại đánh Liễu Tự Như một trận. . . . . .

Tự nhiên là bởi vì Lục Trường Sinh khó chịu rồi.

Nếu không phải Mục Chính Đình là lão cha của tiểu tử Mục Phù Sinh kia thì hắn đã sớm giết, hủy thi diệt tích.

Nể mặt đệ tử của mình nên hắn tha cho Mục Chính Đình một lần.

Nhưng mà càng nghĩ lại càng khó chịu.

"Liễu Tự Như, lên! Trong tình huống này phải tranh thủ thời gian thì thực lực mới được tăng cường nhanh chóng."

Liễu Tự Như nghe xong liền khóc lóc.

Hắn đột nhiên muốn trở về Ám Vực.

Có ai khi dễ người khác thế này sao!

Cây liễu lại dùng cành liễu che mắt chim nhỏ . . . . . . . . . . .

Bên kia.

Đám người Diệp Thu Bạch bắt Lân Long Thân vương trở về hoàng cung.

Tự nhiên cũng nhờ Liễu Tự Như ra tay.

Lân Long Thân vương bị đánh vào đại lao, dùng khổ hình bức cung!

Tự nhiên không thể để cho hắn dễ dàng chết rồi.

Mục Phù Sinh cũng báo chuyện phong ấn và thiên kiêu Tà tộc cho Mục Chính Đình biết.

Nghe tin tức này xong, sắc mặt Mục Chính Đình trở nên ngưng trọng.

Biến Huyết cảnh?

Toàn bộ Vô Biên hoàng triều cũng không có cường giả Biến Huyết cảnh. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận