Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1145 - Nếu như quỳ xuống, làm sao xưng đế?

. . . .

Hoàng Thiên viện là nơi chuyên bồi dưỡng người thừa kế hoàng thất và tông môn.

Sau khi đám người Hồng Anh tiến vào đại môn có thể cảm nhận rõ hơn.

Cả tòa đại điện xanh vàng rực rỡ có hàng ngàn viên dạ minh châu treo trên mái vòm, chiếu sáng cả tòa đại điện.

Mấy người Hồng Anh cảm giác được mình trở nên thật nhỏ bé.

Nhìn xung quanh, một loạt giá vàng chỉnh tề, trên giá bày đầy bảo thạch như ngọc mà không phải ngọc, ngọc bích quỳnh tương, hoa mỹ tuyệt luân.

Hồng Anh đến gần, vòng qua giá vàng có thể nhìn thấy các bích họa cổ xưa trên tường.

Tranh thiên quân vạn mã, tướng lĩnh hai bên cùng với quân vương mặc kim giáp long bào trông rất sống động, như muốn lao ra khỏi bức tranh.

Hồng Anh hỏi.

Vương tọa được khảm đủ loại bảo thạch, mỗi một khối bảo thạch tản ra ánh sáng khác nhau, khí tức cũng khác nhau.

Mục Phù Sinh kéo Hồng Anh tiến về phía trước.

Khi ánh mắt dừng lại trên vương tọa khổng lồ phía trước, Hồng Anh cũng ngây ngẩn.

Vẫn là nhờ Mục Phù Sinh nhắc nhở Hồng Anh mới có thể lấy lại tinh thần.

Đồng thời phía sau vương tọa là một bức bình phong thật lớn, trên bình phong vẽ đầy đồ án thần bí cùng với tứ đại thần thú!

Tâm thần Hồng Anh như bị kéo vào trong bích họa, đích thân tham gia cuộc chiến.

Trong đó tràn ngập đủ loại đạo tắc chi lực, e là chỉ cần lấy một viên chưa đạo tắc phù hợp với mình, chắc chắn sẽ có lợi cực lớn cho quá trình tu luyện.

Khoảnh khắc phục hồi tinh thần, đế vương ý từ trên người Hồng Anh không tự chủ phát ra bên ngoài.

Đao quang kiếm ảnh, máu tanh đầm đìa.

Mục Phù Sinh không nói gì hất cằm ý bảo Hồng Anh tự mình xem.

Nhưng có một điều để cho bọn họ càng chấn động hơn chính là trên vương tọa có một lão giả, thần sắc uy nghiêm.

"Làm sao vậy?"

Dù lão giả không phát ra khí tức thế nhưng khi đám người Hồng Anh nhìn thấy lão giả liền cảm giác áp lực cường đại đè lên trên người mình.

Phù văn dày đặc xoay quanh vương tọa, bảo vệ vương tọa chí cao vô thượng này.

Xét giá trị, mỗi vương tọa này thôi cũng đủ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu ở giới vực vĩ độ cao, thậm chí ngay cả thế lực cấp Thần Chủ cũg sẽ toàn lực ra tay tranh đoạt!

Ngay cả đồng tử Hồng Anh cũng đột nhiên co rụt lại, thân thể không ngừng run rẩy!

Tựa như núi lớn liên miên đồng thời trấn áp thân thể bọn họ.

Thậm chí thân thể bắt đầu hạ thấp, miệng không ngừng phát ra âm thanh thống khổ.

Đột nhiên, lão giả quát khẽ một tiếng.

Nhưng thiên kiêu như nàng ngay cả thiên địa còn không quỳ, muốn một ngày nào đó có thể chém cả thiên địa...

"Quỳ xuống!"

Nếu là thật thì thôi, nếu là giả bộ... Con mẹ nó ngươi còn biết giả bộ hơn cả ta!

Chết tiệt!

Mục Phù Sinh thấy nam tử chất phác sụp xuống mà có chút sửng sốt.

Áp lực nháy mắt tăng cường vô số lần!

Sắc mặt Ngải Tuyết trở nên khó coi, hai chân nàng đang không ngừng run lên, thân thể cong xuống, hai hàm răng cắn chặt, không muốn quỳ xuống.

Dù sao bản thân là một thiên kiêu, nàng có ngạo khí.

Người ta thường nói quỳ trời quỳ đất quỳ phụ mẫu,

Không chỉ áp bách thân thể, một cỗ đế vương ý nồng đậm đến cực điểm tiến hành công kích tâm thần bọn họ!

Không qua thời gian năm nhịp thở, nam tử chất phác đã quỳ sụp xuống.

Phù phù!

Cỗ đế vương ý này cường đại hơn đế vương ý của nàng.

Không được...

Nghĩ tới đây, Mục Phù Sinh không chịu thu kém lập tức kêu rên một tiếng ngã rạp xuống.

A... Như thế này không có quá trình quỳ xuống, cũng không tính là quỳ đi.

Hồng Anh mở to hai mắt nhìn Mục Phù Sinh, tựa như đang hỏi ngươi làm cái trò gì vậy?

Mục Phù Sinh chớp chớp mắt với Hồng Anh, truyền âm nói:

"Thực lực không đủ, lão nhân kia quá mạnh mẽ cho nên ta đã bị áp đảo.

Không có vấn đề chứ?"

Hồng Anh: "..."

Nàng đã không còn gì để nói với Mục Phù Sinh.

Không được không được.

Mục Phù Sinh chăm chú nhìn, trong lòng nghĩ tên này so với ta còn thảm hơn!

Về phần nam tử chất phác đã hoàn toàn dán sát vào sàn điện, sắc mặt trắng bệch!

Miệng cũng phun một ngụm máu tươi.

Đầu gối đã cong đến gần sát sàn điện.

Ngải Tuyết ở một bên lại không dễ chịu.

Hồng Anh đã đi lên con đường đế vương, sao ý chí và thần hồn có thể dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy?

Lúc này, lão giả trên vương tọa lại quát:

"Nhìn thấy ta còn không mau quỳ xuống?"

Lúc này giọng của lão càng thêm vang dội! Càng thêm đinh tai nhức óc!

Tiếng quát cũng không có quanh quẩn trong đại điện rộng lớn này xông thẳng vào trong tai Hồng Anh!

Âm thanh dội thẳng vào tai, không ngừng quanh quẩn trong thức hải của Hồng Anh.

Đánh sâu vào thần hồn và ý chí của nàng.

Mà tiếng quát này khiến cho ánh mắt Hồng Anh có dấu hiệu tan rã.

Chỉ là nhờ đế vương ý hội tụ bảo vệ tâm thần, đầu gối và sống lưng đã dần cong của Hồng Anh lại thẳng tắp!

Thân thể thống khổ cũng không thể khiến cho sắc mặt Hồng Anh thay đổi, về phần ý chí và thần hồn...

Áp lực đang không ngừng chèn ép thân thể Hồng Anh, cọ rửa ý chí và thần hồn của nàng.

Chỉ là từ trong thân thể sẽ không ngừng có tiếng xương cốt ma sát vang lên.

Tuy rằng nàng chút run rẩy nhưng hai chân vẫn đứng vững, lưng thẳng tắp!

Tình trạng của Hồng Anh tốt nhất trong đám người.

Cẩn thận đến mức không có giới hạn...

Vì thế Mục Phù Sinh lại rống to, buông bỏ chống đỡ, để áp lực đè lên thân thể càng mãnh liệt hơn.

Nhất thời sắc mặt đỏ ứng, sau đó phun một ngụm máu tươi.

Không phải so ai thảm hơn ai sao?

Ta không có ngán!

Hồng Anh đã không còn để ý đến tên dở hơi này nữa.

Tiếng quát chủ yếu tập trung vào Hồng Anh vì nàng là người duy nhất đối mặt với lão giả.

Lúc này, Hồng Anh cũng đã mỏi mệt nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì biểu tình bình thường, ngẩng đầu nhìn về phía lão giả trên vương tọa, gằn từng chữ một:

"Ta là Nữ đế, làm sao có thể quỳ trước người khác?"

Cho dù ngươi là đế vương, cho dù thực lực của ngươi cao hơn ta cũng không phải là lý do cho ta quỳ xuống.

Hồng Anh thiên sinh đế vương, bước lên đế vương chi lộ.

Một khi nàng quỳ xuống liền mất đi tâm khí đế vương.

Khi phần tâm khí đế vương biến mất, làm sao tiếp tục bước trên đế vương chi lộ!

"Đế? Thực lực của ngươi cũng xứng xưng đế vương?"

Lão giả bình thản nói nhưng giọng điệu như đang cười nhạo Hồng Anh.

Hồng Anh không tự ti không kiêu ngạo đáp lại:

"Thực lực còn có thể tăng trưởng, ta cũng không cho rằng mình không thể vượt qua ngươi."

"Huống hồ nếu như chỉ có thực lực và thiên phú, lại không có một viên đế tâm, bị áp bức liền muốn quỳ xuống làm sao mà xưng đế?"

Nàng vừa dứt lời, áp lực phủ lên trên thân thể và thức hải lập tức bị quét sạch.

Giống như chưa từng xuất hiện.

Sự nghiêm túc trên mặt lão giả biến mất, thay vào đó là nụ cười nhạt trông có chút hiền lành.

"Hay cho một viên đế tâm!"

"Ngươi có tư cách kế thừa ý chí của Hoàng Thiên Viện!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận