Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 814 - Khảo nghiệm thứ hai, Mậu Tuất ảo cảnh

. . . .

Tằng Quý Nguyên cùng Lại Thanh Vân cũng không có rời đi.

Trong quá trình lĩnh ngộ, dù Diệp Thu Bạch đã đạt tới Kiếm Tiên chi cảnh nhưng vẫn có thể lĩnh hội một ít đồ vật.

Giống như lời vừa rồi Diệp Thu Bạch nói.

Dừng chân tại chỗ lâu rồi dẫn tới tâm cảnh trở nên nôn nóng.

Sẽ không còn tin tưởng với thiên phú của mình, đặt hết thảy hy vọng vào truyền thừa cùng với thiên tài địa bảo.

Vì thế cũng tự vây chính mình ở trong một nhà giam.

Đối với kiếm tu mà nói, chuyện này phi thường đáng sợ.

Cho nên bọn họ vẫn lựa chọn lưu lại.

Nếu chuyện này truyền ra bên ngoài, chắc chắn sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.

Nếu không làm cảnh giới tu đạo cảnh giới mới nửa bước Địa Tiên chi cảnh.

Chuyện hai tên Kiếm Tiên Thiên Tiên cảnh ở chỗ này, hơn nữa còn tìm kiếm lĩnh ngộ từ trên người một tên tiểu bối.

Tuy rằng cảnh giới tu đạo vẫn không bằng bọn họ nhưng ở phương diện kiếm đạo.

Đương đại trưởng lão thấy một màn như vậy cũng hơi sửng sốt.

Tằng Quý Nguyên cùng Lại Thanh Vân ẩn tu nhiều năm không có đột phá, e rằng đây chính là nguyên nhân chủ yếu.

Ngay lúc này.

Có lẽ lý giải của Diệp Thu Bạch đối với kiếm đạo còn mạnh mẽ hơn cả hai một ít.

Hiện giờ trong mắt hai người, tuy rằng Diệp Thu Bạch trẻ tuổi.

Nếu không cách nào nhận được truyền thừa vậy thì liền xem xem có thể thu hoạch gì khác từ trên người Diệp Thu Bạch hay không.

Chỉ là hai người này tới cũng sẽ không khiến đại trưởng lão kinh ngạc.

Mà kiếm đạo lại đạt tới Kiếm Tiên chi cảnh, đứng cùng một cấp độ với bọn họ?

Một người còn lại là thái thượng trưởng lão?

Cách đó không xa có ba bóng dáng cùng nhau bay tới.

Là nhị trưởng lão và tam trưởng lão Thánh Phù tông.

"Ạch. . . . . ."

Trưởng lão râu dài nhìn về phía đại trưởng lão hỏi:

Cái gì???

Đại trưởng lão vẫn còn xem nhẹ cân lượng của Mục Phù Sinh và mấy người Diệp Thu Bạch trong lòng tông chủ và ba vị thái thượng trưởng lão. . . . . .

Đây là chuyện thế nào?

Chuyện tiểu bối thế mà khiến thái thượng trưởng lão phải xuất động.

Trưởng lão rầu dài trầm giọng hỏi.

"Các ngươi chắp tay đưa ruyền thừa cho người ta rồi?"

Không phải nói có người tới cướp lấy truyền thừa sao?

"Thế nào?"

Trưởng lão râu dài cảm thấy khó hiểu.

Ngay cả nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão phía sau hắn cũng hơi ngẩn ra.

Địch nhân biến thành bằng hữu?

"Địch nhân đâu? Sao ta không cảm giác được vết tích của hơi thở xung đột?"

"Trưởng lão, địch nhân đã biến thành bằng hữu."

Thời khắc mấu chốt vẫn là Mục Phù Sinh tiến lên nói:

Đại trưởng lão có chút xấu hổ, hắn cũng không biết nên hội báo tình huống hiện tại như thế nào . . . . .

Đây cũng là khả năng duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới.

Nếu không thì sao hai tên Kiếm Tiên Thiên Tiên cảnh trung kỳ có thể dễ dàng hóa thù thành bạn như vậy . . . . .

Huống hồ truyền thừa nơi này do Kiếm Thần lưu lại.

Đối với kiếm tu mà nói có sức dụ hoặc lớn thế nào?

Thẳng đến khi Mục Phù Sinh thuật lại chuyện đã phát sinh một lần.

Ba vị trưởng lão mới bừng tỉnh hiểu ra.

Sau khi hiểu ra thì dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Diệp Thu Bạch.

Một tên tiểu bối nửa bước Địa Tiên giúp hai tên Kiếm Tiên Thiên Tiên cảnh lĩnh ngộ, lại còn khiến đối phương tâm phục khẩu phục thiếu ân tình?

Phải biết rằng đây chính là ân tình của cường giả Thiên Tiên cảnh. . . . . .

Lúc này Ninh Trần Tâm nói:

Ảo cảnh mà hắn bố trí để khảo nghiệm kiếm tu như Diệp Thu Bạch há có thể bình thường?

Sẽ cực kỳ hiểu rõ kiếm tu.

Đồng dạng là kiếm tu, huống hồ còn là một vị Kiếm Thần.

Đúng vậy.

Sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng.

Có hơi thở huyền diệu tràn ra từ bốn cây cột đá bao phủ lấy Diệp Thu Bạch.

Tử Y cũng nhẹ giọng nói:

"Xem ra, khảo nghiệm thứ hai chính là ảo cảnh."

Tam trưởng lão Thánh Phù tông cảm thấy thấy khó hiểu nói:

"Đối với kiếm tu mà nói, không phải ảo cảnh rất dễ bị công phá sao?"

Lại Thanh Vân cười khổ lắc đầu:

"Nói thì nói như vậy."

"Nhưng mà người lưu lại khảo nghiệm này là một vị Kiếm Thần, Kiếm Thần bày ra ảo cảnh để khảo nghiệm, tự nhiên có thể đánh vào điểm yếu của kiếm tu rồi."

Nghe được Lại Thanh Vân nói.

"Ảo cảnh."

Tằng Quý Nguyên và trưởng lão râu dài đồng thời trầm giọng nói:

Quanh thân có kiếm ý Kiếm Tiên bao bọc!

Chỉ là hô hấp khi thì vững vàng khi thì dồn dập.

Giờ phút này khi bọn họ đặt ánh mắt trên người Diệp Thu Bạch thì lại phát hiện ánh mắt Diệp Thu Bạch đang dại ra, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Hơn nữa còn là hai tên.

"Yên tâm đi, đại sư huynh phòng thủ kiếm tâm rất kiên cố, chắc chắn có thể thuận lợi thông qua khảo nghiệm này."

"Chỉ hy vọng như thế.". . . . . .

Giờ phút này.

Diệp Thu Bạch đã rơi vào ảo cảnh, ngưng trong nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy trước mắt có ba cây cột đá.

Trên cột đá có ba người, phân biệt là Mộ Tử Tình cùng với một nam tử không nhìn không thấy mặt mũi, chẳng qua là từ dáng người và sự quen thuộc, Diệp Thu Bạch liền có thể phán đoán người này chắc chắn là sư tôn!

Vì sao có thể mo phỏng vóc dáng nhưng lại không thể mô phỏng được gương mặt chứ?

Đương nhiên đây cũng là kiệt tác của Lục Trường Sinh.

Vì phòng ngừa tình huống như ảo cảnh hiện tại cùng với bị người khác nhìn trộm ký ức.

Muốn tạo thành ảo cảnh tất nhiên phải chiếu rọi những điều quen thuộc nhất từ sâu bên trong ký ức.

Vì thế trong ký ức mỗi một đệ tử, Lục Trường Sinh đều phong ấn thân phận của mình.

Để không cho người nhìn trộm ký ức cùng với chiếu rọi ký ức không thể biết được thân phận của hắn.

Trên một cột đá khác là một thanh kiếm do kiếm ý biến thành.

Thanh kiếm này đại biểu cho kiếm đạo và kiếm tâm của Diệp Thu Bạch. . .

Trên ba cây cột đá, hai người cùng với kiếm đạo kiếm tâm đều bị xiềng xích quấn quanh.

Ở chỗ ngực còn có một thanh kiếm sắc bén chỉ thẳng.

Giống như chỉ cần đẩy nhẹ một cái thì thần hồn của bọn họ sẽ bị thanh kiếm cắt nát!

Mộ Tử Tình trên cột đá bên trái cũng không có nói gì, cũng không có giãy giụa chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Diệp Thu Bạch.

Nhưng biểu tình lại mang theo vài phần chua xót.

Tựa hồ đang nói với Diệp Thu Bạch, ngươi làm chuyện mình cho rằng đúng là được, không cần để ý đến ta.

Kiếm tâm bị trói ở cột đá chính giữa cùng với Lục Trường Sinh không thấy rõ mặt phía bên phải chẳng có phản ứng gì cả!

Dù sao đều không có mặt. . . . . .

Lúc này, có một nam tử xuất hiện bên cạnh Diệp Thu Bạch, chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói:

"Ngươi chỉ có thể lựa chọn một vật hoặc là một người."

"Lựa chọn xong thì còn lại đều sẽ bị chém giết."

Hiển nhiên đang muốn cho Diệp Thu Bạch đưa ra lựa chọn.

"Đương nhiên, ngươi cũng không cần nghĩ tới chuyện đánh bại ta mạnh mẽ đột phá ảo cảnh, với thực lực hiện tại của ngươi còn không đủ để đánh vỡ ảo cảnh."

Đối phương cũng không có giấu giếm đây là ảo cảnh.

Dù sao bản thân Diệp Thu Bạch cũng biết đây là ảo cảnh.

Nhưng cho dù ở trong ảo cảnh thì sự lựa chọn cũng sẽ ảnh hưởng đến nội tâm Diệp Thu Bạch.

Dù là Mộ Tử Tình hay Lục Trường Sinh bị chém giết trong ảo cảnh đều sẽ khiến Diệp Thu Bạch áy náy, tự trách bản thân.

Đây chính là chỗ lợi hại của Mậu Tuất ảo cảnh.

Có thể mở rộng ảnh hưởng lên bản thân thông qua lựa chọn trong ảo cảnh.

"Hiện tại, lựa chọn đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận