Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1100 - Không phá quân địch, thề không quay đầu!

. . . .

Phía sau Huyền Thiết Cự Môn, mặc dù đều đồng thời tiến vào nhưng vị trí bọn họ xuất hiện đều khác nhau.

Ví dụ như Hồng Anh...

Ở trước mắt của nàng là một thế giới huyết sắc.

Một vòng nguyệt luân huyết sắc treo phía chân trời, vạn dặm không mây.

Huyết quang yếu ớt chiếu rọi trên mảnh đất máu tanh mờ nhạt.

Khí thế chiến đấu hừng hực, đất rung núi chuyển, không khí như ngưng kết ở thời khắc này!

Có tiếng gào thét mãnh liệt của các chiến sĩ, có hò hét bi tráng... Đồng thời cũng có tiếng kêu thảm thiết khi ngã xuống...

Hồng Anh đang đứng phía sau quân đội mặc giáp trắng, đứng trên tường thành nhíu mày nhìn tất cả.

Lúc này, một nam nhân cao lớn mặc hoàng bào có hoa văn Kim Long xuất hiện bên cạnh Hồng Anh.

Bên kia lại có vẻ tàn bại không chịu nổi, khôi giáp màu trắng như tuyết đã rách rưới, dính đầy máu, không biết là máu của đồng bạn hay máu địch nhân...

Nhưng hết thảy mang đến cảm giác rất chân thật... Bất kể là khí tức hay tiếng rống đôi với Hồng Anh mà nói đều quen thuộc.

Đây là một chiến trường rộng lớn, tràn ngập sự thảm thiết.

Hoàng Long Thần Đế gật đầu.

Khi một trận gió huyết hồng thổi qua mang theo cái lạnh thấu xương thẩm thấu vào cốt tủy các chiến sĩ.

Công nhận thiên phú của ngươi nhưng cũng không có nghĩa là không cần khảo nghiệm.

Một phương cường đại uy mãnh, bọn họ thân mặc chiến giáp hỏa hồng, trên đao kiếm lóe hàn mang lạnh thấu xương, lưỡi đao trong tay xẹt qua không khí phát ra tiếng rít bén nhọn.

Cát mờ nhạt bị cuốn lên tràn ngập không trung, kích thích ánh mắt và hô hấp của các chiến sĩ.

Nàng biết đây là ảo cảnh, là giả dối.

Hoàng Long Thần Đế chính là tồn tại thời kỳ thượng cổ, được xưng là vạn cổ đệ nhất đế vương.

Không chỉ có chênh lệch nhân số cực lớn mà còn không có bất kỳ chiến ý nào, bị quân đội đỏ rực kia áp sát!

Hắn thống trị Hoàng Long đế quốc, là một đế quốc cường thịnh nhất vào thời kỳ thượng cổ, làm được chuyện mà vô số đế quốc đều không có làm được.

Hồng Anh gật đầu nói: "Đây là khảo nghiệm sao?"

"Ngươi cần phải dẫn dắt đội quân đã mất đi chiến ý này giành được thắng lợi, nếu như không làm được... vậy chứng minh ngươi không xứng với truyền thừa của bản đế."

"Đương nhiên, tiền bối sẽ thấy."

"Ngươi cần chứng minh bản thân mình thông qua cuộc chiến này."

Thấy thế, Hồng Anh lại mắt quét về phía các tướng sĩ bên dưới.

Nhưng thân là đế vương, thiên phú tiên thiên và mưu lược thống trị hậu thiên đều phải có, thiếu một thứ cũng không được.

Hành quân đánh trận mà không có hai thứ này, chắc chắn chiến dịch sẽ thất bại!

Tuy rằng ngươi mang đế vương ý, lại nắm giữ Luân Hồi đạo tắc.

"Xem ra trận chiến tranh này không có gì đáng lo?"

Ở trên xe ngựa có một nam tử mặc chiến bào hỏa hồng, tay cầm trường thương nhìn về phía Hồng Anh, cười lạnh nói:

Đột nhiên phía trước mắt Hồng Anh có một cỗ xe ngựa khổng lồ do chiến mã mang hỏa diễm màu lam lôi kéo!

Ánh mắt Hoàng Long Thần Đế tràn ngập uy nghiêm, quét mắt nhìn Hồng Anh, thản nhiên nói:

Cảnh giới song phương chênh lệch không phải quá lớn, chỉ là nhân số chênh lệch hơi nhiều.

Đồng thời còn có một vấn đề trí mạng.

Không có sĩ khí, không có chiến ý!

Hồng Anh không cự tuyệt, gật đầu nói:

Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng Hoàng Long Thần Đế liền biến mất.

"Chờ mong biểu hiện của ngươi."

Hoàng Long Thần Đế gật đầu nói:

Nghe vậy, đôi mắt phượng của Hồng Anh nhìn về phía nam tử, thản nhiên nói:

"Ngươi đang dùng thân phận gì đối thoại với ta?"

Nam tử nhíu mày nói:

"Xem ra ngươi còn chưa hiểu rõ thế cục, hiện giờ...

"Ta hỏi ngươi đang dùng thân phận gì đối thoại với bổn đế!"

Hồng Anh quát!

Đế vương ý sôi trào mãnh liệt, một cỗ uy áp mạnh mẽ xông lên tận trời!

Nam tử cả kinh, đồng tử trong mắt đột nhiên co rụt lại... Hắn đang có chút run rẩy!

Thấy thế, Hồng Anh lạnh lùng nói:

Hồng Anh tiếp tục quát:

"Các ngươi chỉ có một con đường, đó chính là chiến!"

Nhân mã giáp trắng cũng ý thức được điểm này, có người nhặt đao kiếm lên bắt đầu liều mạng chém giết!

"Nghĩ đến người nhà của các ngươi, nghĩ đến thân bằng phía sau các ngươi. Các ngươi đang chiến đấu vì ai?"

"Diệt cỏ phải diệt tận gốc chính là chuyện mà hai nước giao chiến nhất định phải làm.

"Đây vốn là trò cười, các ngươi thật sự cho rằng bọn họ sẽ thả hổ về núi?"

Trận thế kiểu này nàng đã đánh không biết bao nhiêu lần.

Từ giới vực vĩ độ thấp đánh tới giới vực trung vĩ độ.

Quá trình thống nhất hai vĩ độ có bao nhiêu trận lấy ít thắng nhiều đây?

Hồng Anh cũng không nhớ hết.

Lúc này, tên tướng lĩnh trên xe ngựa chứng kiến Hồng Anh không để ý tới mình, cắn răng quát:

"Các tướng sĩ phe địch nghe đây!"

"Nếu kiến càng lay cây, châu chấu đá xe, chống cự vô vị thì đừng trách chúng ta không khách khí!"

Nghe được lời này, quân đội giáp trắng bên dưới bắt đầu do dự, tinh thần càng suy sụp hơn!

Hồng Anh nhíu mày, lập tức dùng đế vương ý gia trình âm thanh, trầm giọng quát:

Khóe miệng Hồng Anh khẽ nhếch lên.

"Lấy ít thắng nhiều sao?"

Quân đội giáp trắng thì liên tiếp bại lui.

Quân màu hỏa hồng vẫn không ngừng phát động tiên phong.

Dứt lời nàng không thèm để ý tới tướng lĩnh bên đối phương nữa mà nhìn về phía quân đội phe mình.

"Vị trí của ngươi còn chưa xứng đối thoại với bổn đế, để đế vương của các ngươi tự mình tới đi."

"Bại, chính là hai bàn tay trắng. Nhận thua cũng là hai bàn tay trắng! Các ngươi muốn liều mạng tìm một đường sinh cơ hay là buông tha tự sát?"

Dưới sự gia trì của đế vương ý, những lời này truyền vào trong tai tướng sĩ áo giáp trắng, quanh quẩn trong đầu bọn họ!

Làm cho bọn họ tỉnh táo lại!

Hai quân giao chiến trước giờ chỉ có phân thắng bại.

Thắng thì sống, bại thì chết!

"Giết!"

Giờ khắc này, thế công của quân đội hỏa hồng đã bị chống đỡ.

Nam tử thấy một màn như vậy, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Hồng Anh hiểu được đây chỉ là tình thế tạm thời.

Tuy rằng ổn định chiến ý nhưng là nội tâm của bọn hắn vẫn không có lòng tin đối với thắng lợi, cũng sẽ không có sĩ khí và xung lực...

Vì thế, trước ánh mắt khiếp sợ của nam tử cùng với tướng sĩ hai phương.

Hồng Anh vung tay lên, áo bào đỏ gia thân, tay cầm Luân Hồi thương!

Đế vương ý và luân hồi chi lực bộc phát, tràn ngập trong không gian.

Sau đó nàng nhảy xuống khỏi tường thành rơi vào một con ngựa.

Chỉ thấy Hồng Anh một cầm chặt trường thương, một tay giơ quân kỳ nhắm thẳng vào trung khu quân địch, nhìn về phía các tướng sĩ phía sau thản nhiên nói:

"Hôm nay coi như trận chiến cuối cùng, đây cũng là ý chỉ cuối cùng của bổn đế."

Nghe tiếng, tướng sĩ hai bên thế mà đều ngừng lại, ánh mắt tập trung vào vị đế vương trên lưng ngựa.

"Nếu như các ngươi nhìn thấy bổn đế rời khỏi ngựa."

"Đừng thương tiếc, đừng ngừng xung phong!"

"Đi theo quân kỳ, nắm chặt trường mâu, vung mạnh đao kiếm!"

"Không phá quân địch thề không quay đầu."

Tiếng Hồng Anh vang vọng trong thiên địa, chấn động cả không gian!

Binh sĩ hỏa hồng nhìn thấy một màn này mà khiếp sợ.

Binh sĩ giáp màu trắng bắt đầu kích động, toàn thân run rẩy, lập tức giơ cao vũ khí trong tay điên cuồng gào thét:

"Không phá quân địch, thề không quay đầu!"

"Giết!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận