Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 667 - Cái đích cho mọi người chỉ trích

. . . . . . .

Trang Tử Đống ngã xuống khiến Diệp Thu Bạch cảm thấy có chút ngưng trọng.

Rốt cuộc có bao nhiêu người bị đoạt xá ở thành trì bên ngoài.

Sở Lam cùng với Trì Bỉnh có thể gặp phải chuyện này hay không.

Tuy rằng hắn không phải đệ tử Thiên Kiếm Phong nhưng Thiên Kiếm Phong có ân với hắn.

Bản thân còn nhận được truyền thừa của tổ sư sáng lập Thiên Kiếm Phong.

Xét về tình hay về lý gì thì Diệp Thu Bạch đều có nên chiếu cố đám người Sở Lam.

Huống hồ dù là Sở Lam hay Trì Bỉnh, Trang Tử Đống đều là kiếm tu có tâm tư thuần túy.

"Diệp Thu Bạch, uổng cho Tô gia ta coi trọng ngươi như thế! Đợi ta trở về gia tộc liền sẽ một năm một mười báo cáo sự tình này cho gia gia cùng đại tỷ!"

"Đệ tử Thiên Kiếm Phong, có điệu bộ như vậy cũng là chuyện bình thường."

"Trong tình huống này, bản thân ngươi là một tên kiếm tu mà cũng chỉ nghĩ đến chính mình?"

Ngay cả Nhạc Chính Trì cũng cảm thấy bất mãn nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch.

Lời nói này khiến cho Tô Hách vốn đã sinh lòng oán hận với Diệp Thu Bạch lập tức trợn mắt giận dữ nhìn.

Có lẽ lúc này chỉ là miệng lưỡi tranh nhau mà thôi, không có gì vấn đề to tát gì.

Đột nhiên Khâu Lộc khoanh chân khôi phục xong, đứng dậy, trên mặt lại xuất hiện nụ cười nho nhã quen thuộc ban đầu, hắn nhìn về phía Diệp Thu Bạch rồi nói:

Diệp Thu Bạch nhàn nhạt nhìn thoáng qua Khâu Lộc.

"Ngươi không ra tay chống đỡ giúp thì thôi đi, còn chém giết một đạo hữu khác là như thế nào?"

"Diệp huynh, hành động vừa rồi của ngươi có chút thiếu đạo nghĩa đi?"

Đại tỷ mà hắn nói cũng chính là Tô Mộ U.

Chắc chắn Diệp Thu Bạch sẽ bởi vì ngọn lửa được nhen nhóm trong lòng mấy người mà ở thế đối lập.

Tô Hách tức giận quát:

Chuyện này cực kỳ bất lợi cho khảo nghiệm kế tiếp.

Người này có tâm cơ, lòng dạ thâm sâu, nói một câu hoàn toàn bật lửa trong lòng hai người còn lại.

Nhưng tiếp theo còn có khảo nghiệm.

Vẻ mặt Khâu Lộc hơi đổi.

Diệp Thu Bạch lạnh nhạt liếc Khâu Lộc một cái:

E là kiếm đạo của ngươi cũng chỉ đến đây là cùng."

"Diệp huynh, ngươi không cảm thấy thiếu chúng ta một lời giải thích sao?"

Người như vậy kiếm đạo chắc chắn gặp phải chướng ngại.

Khâu Lộc cười tủm tỉm nói:

Bên trong ba ngàn đạo thì kiếm đạo cũng thuộc các đại đạo hàng đầu.

Dù sao kiếm đạo là một loại đại đạo huyền diệu khó giải thích.

Thậm chí cả đời đều không thể đột phá.

"Giải thích?"

Kiếm tu phải quang minh chính đại.

Tác phong hành sự đều thẳng tới thẳng lùi.

Chơi đùa chút trò vặt, quanh co lòng vòng.

"Thu hồi chút tâm tư của ngươi, dù vừa rồi ta ra tay với ngươi cũng không cần phải giải thích cái gì?"

Diệp Thu Bạch cười cười đáp: "

"Cũng đúng, tới nơi này rồi, chúng ta chính là đối thủ cạnh tranh với nhau, vì truyền thừa kiếm đạo, vì truyền thừa cấp bậc Kiếm Tiên, có ra tay với đối đồng môn cũng là chuyện dễ hiểu."

Chỉ là hắn không có hành động gì, gật gật đầu, buông tay nói:

Đồng dạng cũng bởi vì điều kiện để lĩnh ngộ phá cảnh quá mức hà khắc.

Nếu như một tên kiếm tu chỉ thích chơi tiểu thông minh, khiến người khác lâm vào cảnh khó xử, tuyệt đối không có khả năng đạt tới cảnh giới cao.

"Có lẽ hiện tại ngươi đã đụng phải bình cảnh rồi đi?"

Diệp Thu Bạch nhìn sắc mặt càng thêm khó coi, nụ cười nho nhã bắt đầu chậm rãi tan đi của Khâu Lộc, tiếp tục nói: "

Tới chỗ này là vì muốn tìm kiếm cơ hội cho kiếm đạo đột phá?"

Nụ cười trên mặt Khâu Lộc hoàn toàn biến mất, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Không thể không nói lời của Diệp Thu Bạch đã chọc vào chỗ đau của hắn.

Đúng thật là cảnh giới kiếm đạo của Khâu Lộc đã dừng lại ở nửa bước Siêu phàm cảnh lâu rồi.

Mặc cho hắn có chăm chỉ tu luyện như thế nào, đi tranh đoạt bí cảnh truyền thừa hay được đến các truyền thừa, vận dụng nhiều thiên tài địa bảo.

Sắc mặt bốn nguồi đều căng chặt.

Sau khi tiến vào bên trong cung điện.

Khóa chặt thân thể, trấn áp hồn phách.

Hai tay xương khô, hai chân xương khô và bả vai đều có từng sợi xiềng xích nối từ khớp xương kéo dài lên cột đá.

Phía dưới chân cột đá có một bộ xương khô khoác áo đen khoanh chân ngồi.

Cột đá này xỏ xuyên qua cả cung điện.

Thấy thế.

Diệp Thu Bạch nhún vai, không thèm để ý theo sát sau đó.

Đắc tội nhiều người rồi nên cũng không cần để ý một ít con bọ bay loạn quanh mình.

Cùng lắm thì một cái tát chụp chết, sẽ thanh tĩnh thôi.

Bên trong cung điện không có trang trí gì cả.

Không có cảnh tượng tráng lệ huy hoàng như cung điện của hoàng triều.

Có chỉ là mặt tường như kim loại lập loè u quang.

Chỉ là trên mặt tường có kiếm ý Kiếm Tiên vô tận nội liễm bên trong.

Thứ duy nhất trông có vẻ giống vật trang trí chính là một cột đá ở trung ương.

Tô Hách tức giận nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch, cũng đi lướt qua.

Khâu Lộc hừ lạnh một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa, xoay người đẩy cửa cung điện bước vào.

Dù cho hắn làm như thế nào, dùng thủ đoạn gì đều không thể khiến cho cảnh giới dao động. . . . . .

Nhưng nửa bước này lại là một khoảng cách mà hắn không thể nào rút ngắn.

Đối với hắn mà nói, nửa bước Siêu phàm cảnh đến Siêu phàm cảnh, tuy rằng chỉ khác hai chữ.

Tất cả đều không cách nào khiến cảnh giới kiếm đạo có dấu hiệu dao động.

Hai khảo nghiệm vừa rồi đã làm cho bọn họ cảm nhận sâu sắc sự nguy hiểm của bí cảnh truyền thừa nơi này, thật sự muốn lấy mạng người ta.

Lúc này.

Một tiếng nói già nua từ trung gian truyền đến.

"Nhóm người thừa kế, tới đây đi, nơi này không có mai phục."

Mọi người theo tiếng nói dời mắt đến bộ xương khô.

Chỉ thấy giờ phút này xương khô tản ra ánh sáng.

Cũng có kiếm khí xuất hiện.

"Huống hồ cho dù có cột đá trấn áp, các ngươi tiến vào trong cung điện thì bổn tọa đã có thể nhẹ nhàng lấy tánh mạng các ngươi."

Nghe vậy.

Diệp Thu Bạch và Nhạc Chính Trì cùng lúc nện bước đi hướng về phía bộ xương.

Đúng là kiếm khí vừa tản mát ra có thể nhẹ nhàng chém giết bọn họ.

Muốn giết thì đã sớm giết rồi.

Cần gì để tới hiện hiện tại chứ?

Thấy thế, Khâu Lộc cùng Tô Hách cũng do dự nửa khắc rồi mới tiến bước theo hai người trước.

Khi tiến đến trước bộ xương khô.

Sự cường đại của kiếm khí cũng càng làm cho bọn họ khắc sâu.

Trong khoảng khắc này, bên trong đầu lâu có một linh hồn thể phiêu ra.

Là một lão giả với mái tóc bạc rối tung, bay tán loạn.

Tuy rằng trông có vẻ tuổi tác đã cao nhưng ánh mắt hắn lại sáng ngời và sắc nhọn như kiếm.

Giống như có thể xuyên thủng tâm thần mọi người.

Khám phá hết thảy hư vọng!

Lão giả cười nói:

"Nhóm người thừa kế, các ngươi có thể yên tâm, bị cột đá phong ấn lâu dài rồi nên linh hồn của bổn tọa cũng không cách nào tiến hành đoạt xá nữa."

"Bổn tọa kéo dài hơi tàn đến nay chỉ là vì tìm một người truyền thừa, kéo dài con đường kiếm đạo của bổn tọa, như vậy ít nhất sẽ chứng minh được bổn tọa đã từng tồn tại hậu thế."

Hiển nhiên lão giả này biết quy tắc của Tuyệt Hồn thành.

Vì thế, Khâu Lộc chắp tay hỏi:

"Tiền bối, vì sao ngài lại bị trấn áp ở đây?"

Lão giả lắc lắc đầu:

"Mấy chuyện này nếu các ngươi nhận được truyền thừa của bổn tọa tự nhiên sẽ biết, nếu như không nhận được truyền thừa thì cũng không cần biết làm gì, bởi vì người không chiếm được truyền thừa sẽ không cách nào tiến vào cửa tiếp theo của Tuyệt Hồn thành."

"Đương nhiên đây cũng là một khảo nghiệm cuối cùng để nhận truyền thừa của ta, rất đơn giản, nếu như tự tin liền tiến đến trước mặt bổn tọa cầm lấy thanh thạch kiếm này."

"Sau đó đánh bại những người còn lại là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận