Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1611: Tru Thần trận ra, Kỳ Lân chấn động!

Không thể không nói.

Thân là đại tộc đứng đầu Ma Thú đại lục, đương nhiên lòng kiêu ngạo cũng cao hơn tam đại tộc kia nhiều.

Nhưng xét về một khía cạnh nào đó, thứ gọi là kiêu ngạo này, có đôi khi quá cao sẽ làm suy nghĩ bị hạn chế.

Thông thường, khi những thế gia tông môn đã phát triển đến một mức độ nhất định thì sẽ bị chững lại. Và họ đều lựa chọn bắt tay hợp tác với các tông môn khác, hoặc chọn phe phái tham gia.

Trong đó, thông gia thông hôn chính là thủ đoạn thường dùng nhất.

Nhưng hiện giờ Kỳ Lân tộc là thú tộc đứng đầu Ma Thú đại lục, đã ở trên cao quá lâu. Muốn bọn họ thần phục một thế lực khác thì còn khiến họ khó chịu hơn giết họ, huống chi đối phương còn là nhân tộc.

Đối với loại người có lòng kiêu ngạo quá cao này, Lục Trường Sinh biết rõ một đạo lý.

Thuyết phục bằng miệng, giảng giải lợi và hại chắc chắn sẽ vô dụng.

Bạch Hổ lão tổ ở một bên không nói nên lời: "..."

Rồi hợp nhất lại tại giữa không trung trên lãnh địa của Kỳ Lân tộc.

Nhìn thấy một màn này, Mục Phù Sinh giơ ngón cái lên nói: "Đúng là sư tôn, ngay cả quyển trục trận pháp cũng được bọc một lớp phòng hộ."

Sau khi từng quyển trục trận pháp kia bay đến các vị trí biên giới lãnh địa của Kỳ Lân tộc, tại những vị trí đó đều có một kết giới rất dày dâng lên!

Những quyển trục trận pháp này bay đến các khu vực dọc theo biên giới lãnh địa của Kỳ Lân tộc.

Dám bố trí loại trận pháp ngăn cách này ở ngay trước mặt chủ nhà là bọn họ, ngăn cách Kỳ Lân tộc bọn họ với ngoại giới. Điều này chính là một cú tát mạnh vào mặt người Kỳ Lân tộc.

Nhất định phải dùng thực lực tuyệt đối để mạnh mẽ đè sự kiêu ngạo của đối phương xuống.

Sau đó tầng kết giới dày này lại biến mất.

Dương Viêm Thân Vương thấy thế thì định ra tay phá hủy quyển trục, nhưng lại không ngờ rằng hắn đã dùng đến bảy thành thực lực vẫn không thể phá hủy. Ngược lại lực lượng còn bị một vầng sáng lấp lánh trên quyển trục trận pháp hấp thu, không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào.

Nghĩ vậy, trong mắt mọi người, Lục Trường Sinh lấy từ không gian giới chỉ ra vài quyển trục trận pháp khác.

Mẫu thân nó ngươi đúng thật là thiên tài.

"Chẳng lẽ muốn giam giữ toàn bộ người Kỳ Lân tộc ở trong này sao?"

Hoàng Thiên đã tận mắt nhìn thấy Lục Trường Sinh chế tạo quyển trục trận pháp, trợn trắng mắt nói: "Không chỉ như thế đâu, lớp phòng hộ này chỉ là kết giới bảo vệ cho lớp phòng hộ thứ hai thôi. Khi nào lớp phòng hộ thứ hai bị phá thì quyển trục trận pháp mới bị phá hủy."

"Chẳng qua chỉ là một cái trận pháp..."

Tất cả mọi người của Kỳ Lân tộc nhìn cảnh này đều có vẻ mặt khó coi.

"Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?"

Huống chi đối phương còn là người có thể khiến cho tam đại thú tộc thần phục, chắc chắn thực lực của hắn mạnh hơn bọn họ rất nhiều.

Dương Viêm Thân Vương và Xích Viêm Thân Vương ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc ngưng trọng nhưng không ra tay.

Lục Trường Sinh vươn hai tay ra, giải phóng lực lượng quy tắc khiến đám người bên dưới khiếp sợ.

Thế nhưng một quyền này của tên Tử Viêm tướng kia đánh ra lại không hề tạo ra chút gợn sóng gì trên kết giới.

Và hủy diệt chi đạo.

Một Tử Viêm tướng trong đó hét lớn một tiếng, dùng toàn lực tung ra một quyền. Một đạo quyền ấn to lớn mạnh mẽ va chạm với kết giới vô hình phía trên!

Trong khoảnh khắc chín thanh kiếm này xuất hiện.

Tru Thần Kiếm Trận!

Bốn loại lực lượng quy tắc tối cao, vào lúc này dần dần ngưng tụ thành chín thanh trường kiếm lơ lửng sau lưng Lục Trường Sinh.

Thấy cảnh này, vẻ mặt của tất cả mọi người đều sững sờ.

Âm chi đạo.

Dương chi đạo.

Sinh chi đạo.

Loại kết giới có đẳng cấp này, e là cho dù bọn họ dùng toàn lực ra tay thì cũng không thể phá vỡ được.

Nói đến đây.

"Không phải các tộc ma thú như các ngươi đều có quan niệm khôn sống mống chết, cường giả vi tôn sao?"

Chỉ thấy Lục Trường Sinh chậm rãi bay lên không, lơ lửng phía trên mọi người, ánh mắt nhìn xuống người của Kỳ Lân tộc, lạnh nhạt nói: "Con người ta rất thích giảng đạo lý... Nhưng mà dường như các ngươi không muốn nghe."

Không gian chỗ Kỳ Lân tộc bắt đầu vặn vẹo nứt vỡ!

Cuồng phong nổi lên bốn phía, gió lốc tung hoành cuốn bay mọi thứ!

Thời tiết lúc ban đầu là trời quang vạn dặm, bây giờ vì cỗ lực lượng cường đại này mà khiến cho thiên địa rung chuyển, từng tia sét màu đen liên tục đánh xuống, bổ vào những dãy núi trong lãnh địa Kỳ Lân tộc!

Rất nhiều ngọn núi bị những tia sét đen này đánh thành bột mịn.

Khí tức mang tính hủy diệt như thế này, cho dù Thân Vương có thực lực mạnh nhất ở đây cũng có vẻ mặt kinh hãi.

Bọn họ dự đoán được có thể thực lực của Lục Trường Sinh sẽ vô cùng đáng sợ.

Nhưng không ngờ được là lại mạnh đến mức này.

Cho dù bọn họ có hiếu chiến như thế nào đi chăng nữa, cũng không muốn phải thần phục một nhân tộc. Nhưng nhìn cảnh này lại không dậy nổi bất kỳ suy nghĩ phản kháng nào!

Căn bản không cùng một đẳng cấp.

Nói xong thì nhìn về phía Kỳ Lân lão tổ và tộc trưởng, trầm giọng nói: "Các ngươi hỗ trợ ta."

Càn lão gật đầu: "Vậy dùng thực lực chứng minh đi."

Chín thanh Tru Thần Kiếm sau lưng nhẹ lắc lư, sau đó nói: "Ngược lại ta cảm thấy chuyện này sẽ có lợi đối với Kỳ Lân tộc các ngươi."

Lục Trường Sinh hơi nhíu mày.

Càn lão không để ý đến Bạch Hổ lão tổ, ánh mắt đục ngầu kia nhìn chằm chằm vào Lục Trường Sinh, nói: "Có phải các hạ mạnh miệng quá rồi không?"

Bạch Hổ lão tổ nói: "Lão già này chính là người năm xưa đã âm thầm trợ giúp ngươi đánh bại ta đúng không?"

Bạch Hổ lão tổ vừa định lao về phía Kỳ Lân lão tổ thì lại nghe Kỳ Lân lão tổ nói: "Chuyện giữa ta và ngươi đợi việc này kết thúc rồi tính sau."

Nói xong, Kỳ Lân lão tổ nhìn sang Lục Trường Sinh, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Bây giờ quan trọng là phải giải quyết hắn."

"Giải quyết hắn?"

Giống như là nghe được câu chuyện buồn cười nhất, Bạch Hổ lão tổ cười to: "Vậy ngươi còn không bằng đánh với ta một trận. Thực lực của lão già ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu."

Kỳ Lân lão tổ không phản bác.

Chỉ cảm nhận khí tức của Tru Thần Kiếm Trận này thôi, lão đã biết mình không thể chống lại công kích của đối phương.

Chỉ có thể nhìn sang một lão giả khác đứng cạnh, nói: "Càn lão, có nắm chắc không?"

Bạch Hổ lão tổ và Lục Trường Sinh đều nhìn về phía lão giả này.

Trong ba người, người này có thực lực cao hơn cả Kỳ Lân lão tổ và tộc trưởng.

Bạch Hổ lão tổ cười to: "Ngươi chưa chết thì sao ta có thể chết trước được? Đúng lúc, thù mới hận cũ tính luôn một lượt đi!"

Bên cạnh tộc trưởng Kỳ Lân tộc, có một lão giả cường tráng nhưng đã lộ vẻ già nua nhìn về phía Bạch Hổ lão tổ, hừ lạnh: "Không ngờ ngươi còn chưa chết."

Bạch Hổ lão tổ nhìn một người trong đó, vẻ mặt khó coi nói: "Hừ, còn chưa chết? Không chết thì tốt, vừa lúc để ta trả mối thù năm xưa!"

Nhìn thấy vậy, người Kỳ Lân tộc đều vui mừng nói: "Tộc trưởng!"

Tại một nơi sâu trong Kỳ Lân sơn mạch, có ba đạo lưu quang xẹt qua chân trời, tạo nên một trận cuồng phong, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lục Trường Sinh.

Lúc này.

Kỳ Lân lão tổ và tộc trưởng đều sững sờ.

Hiện tại Càn lão chính là người sống lâu nhất trong Kỳ Lân tộc. Có thể nói, trên toàn bộ Ma Thú đại lục hiện giờ, thậm chí cả Hỗn Độn giới cũng không có mấy người sống được lâu hơn hắn...

Chỉ là hắn luôn ẩn cư muốn đột phá gông cùm xiềng xích nên dần dần mờ nhạt trong trí nhớ của mọi người.

Mà bọn họ cũng là lần đầu tiên nghe được giọng điệu nghiêm túc như vậy của Càn lão...
Bạn cần đăng nhập để bình luận