Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 405 - Mặt đen diễn vai phản diện

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ở ba tầng trung ma uyên.

Mấy người Diệp Thu Bạch tiếp tục đi hướng xuống phía dưới.

Ngẩng đầu nhìn lại chỉ có thể nhìn thấy một chút không trung màu đen còn sót lại.

Không biết bọn họ đã đi bao lâu, ở địa phương này đã không còn quan tâm thời gian được nữa.

Chỉ có thể hết sức chăm chú chú ý chung quanh, đề phòng bị ma thú đánh lén!

Bọn họ đi mãi vẫn chưa tới đáy.

Cầu thang này giống như không có điểm cuối vậy, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Mục Phù Sinh nhìn quanh, cũng ngưng trọng nói:

"Chuyện này không thể tránh được, dù sao cầu thang này thật sự có chút quỷ dị, người tâm cảnh không vững rất khó kiên trì đi xuống."

Mục Khanh Khanh nghe mà trầm mặt, tuy rằng không ngừng an ổn quân tâm nhưng theo thời gian dần trôi qua, quân số giảm dần nhưng vẫn nhìn thấy điểm cuối của cầu thang.

Diệp Thu Bạch gật gật đầu nói:

Trên đường đi đã chết bao nhiêu người rồi?

Mục Phù Sinh suy nghĩ chút rồi ngưng trọng nói:

Trong đội ngũ cũng có người bắt đầu muốn lui!

Thạch Sinh lo lắng nói:

Không có hy vọng!

Thậm chí còn có người bắt đầu nói nếu không thì chúng ta trở lên đi, thế này còn không biết phải đi bao lâu nữa!

"Tình huống có chút không ổn nha, cứ tiếp tục đi xuống e là thật sẽ có người thoát ly đội ngũ mà chạy trốn."

"Biện pháp thứ nhất là dùng tốc độ nhanh hơn, nhanh chóng đi tới đáy, đương nhiên có thể lập tức loại bỏ biện pháp này."

Lời nói nhiệt huyết giúp yên ổn quân tâm đang chậm rãi mất đi tác dụng. . . . . .

"Biện pháp thứ hai chính là thiết huyết trấn áp!"

"Không có biện pháp giải quyết sao?"

"Giờ phút này chỉ có hai biện pháp."

Tất nhiên không được rồi.

Nhưng mà do ai tới làm?

Mục Khanh Khanh?

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Phải biết rằng trong đội ngũ còn có cường giả Phân Thần cảnh và đông đảo Đế cảnh!

"Nếu lòng bọn họ khiếp đảm liền giết gà dọa khỉ, dùng một phương thức khác làm cho bọn họ sợ hãi hơn, phân tán sự sợ hãi của bọn họ đối với Ma uyên!"

Ngay sau đó nói ra.

Lúc này, Mục Phù Sinh bỗng nhìn về phía kim giáp thống lĩnh.

Nhiều người như vậy, với thực lực của Diệp Thu Bạch và Thạch Sinh hiện tại, tự nhiên không cách nào làm được.

Đây có thể xem là một biện pháp tốt.

Tất nhiên cũng không được.

Đạo lý tương tự, Mục Khanh Khanh chính là người nắm giữ binh quyền.

Còn Diệp Thu Bạch và Thạch Sinh thì cũng không thực lực làm.

Mục Phù Sinh sao?

Làm hoàng chủ, nếu cả nhân tâm cũng không thể quy tụ thì còn có ý nghĩa gì nữa?

Nếu làm ra chuyện này, sau khi rời khỏi đây sẽ khiến cho nhân tâm không ổn.

Hắn là người thừa kế ngôi vị hoàng chủ.

Kim giáp thống lĩnh ngưng trọng hỏi:

"Hoàng tử điện hạ, làm như vậy được không?"

"Một khi quá mức tàn nhẫn, dưới song trọng sợ hãi, e là bọn họ sẽ phản công."

"Nếu như vậy thì lần hành động này thật sự kết thúc."

Mục Phù Sinh lắc lắc đầu nói:

"Cho nên chuyện này mới nhờ tới ngươi."

Kim giáp thống lĩnh hơi sửng sốt.

Mục Phù Sinh tiếp tục giải thích: "Nhân vật mặt đen này cần ngươi tới làm."

"Tới mức độ nhất định ta sẽ đứng ra ngăn cản ngươi."

Để cho bọn họ tiếp tục nói thì hậu quả khó mà tưởng tượng!

Sắc mặt Mục Khanh Khanh cũng trở nên khó coi.

Lời vừa nói ra, tức khắc có một ít người phụ họa theo!

Dù sao đan dược có hạn.

Cứ tiếp tục như vậy, đúng là không căng được bao lâu.

Trên cầu thang không hề có linh khí, hết thảy chỉ có thể dựa vào đan dược mà bổ sung linh khí tiêu hao.

Kim giáp thống lĩnh gật gật đầu, ngay sau đó nghiêm túc nói:

"Điện hạ, xin ngươi chú ý, thuộc hạ tức khắc động thủ."

Đối với kim giáp thống lĩnh mà nói.

Hắn là cấm quân trực thuộc hoàng chủ Mục Chính Đình.

Có thể nói, ngoại trừ Mục Chính Đình thì hắn sẽ không chịu sự quản chế của bất kỳ ai!

Cho nên sắc mặt và quyền mưu của những người khác đối với hắn không có bất kỳ tác dụng nào.

Nhân vật mặt đen giao cho kim giáp thống lĩnh làm là thích hợp nhất.

Lúc này, có một tên cường giả Phân Thần cảnh sơ kỳ mang theo sắc mặt khó coi nói: "Điện hạ, chúng ta lui đi, cứ tiếp tục đi xuống không biết có thể đến được đáy hay không."

"Dù tới được thì chúng ta cũng sẽ tiêu hao gần như không còn!"

"Đều là việc nhỏ, ngươi cũng suy nghĩ cho hoàng triều thôi, ta hiểu mà."

Mục Phù Sinh vỗ vỗ vai kim giáp thống lĩnh, nói:

"Nhưng hiện giờ xem ra là thuộc hạ sai rồi."

"Hoàng tử điện hạ, mới đầu hoàng chủ khâm điểm ngài làm người thừa kế ta đã từng phản đối, cảm thấy tính cách của ngươi không thích hợp đảm nhiệm chức hoàng chủ."

Kim giáp thống lĩnh không có từ chối mà cười nói:

Kim giáp thống lĩnh nghe xong liền hiểu ý.

Đang lúc Mục Khanh Khanh muốn nói gì thì kim giáp thống lĩnh tức giận quát:

"Đều câm miệng cho ta!"

"Muốn đi lên? Có thể, tất cả người rời đội ngũ đều xử lý như đào binh."

"Còn hậu quả đào binh là gì, không cần ta nhiều lời đi?"

Có người sắc mặt khó coi, có người ngây ngẩn.

Tên cường giả Phân Thần cảnh vừa nói tiếp tục lên tiếng:

"Nhưng mà trong tình huống hiện tại, tiếp tục đi xuống cũng là chịu chết!"

"Kết cục là chết, vì sao không lựa chọn một con đường có hy vọng hơn?"

"A?"

Kim giáp thống lĩnh nâng mi nhìn về phía tên cường giả Phân Thần cảnh này, đạp bước, trường thương trong tay run lên!

Một đạo thương ý thoát ly mũi thương đâm tới tên cường giả Phân Thần cảnh này!

Sắc mặt tên cường giả Phân Thần cảnh này biến đổi.

Hắn không nghĩ tới kim giáp thống lĩnh ra tay quyết đoán như thế!

Hơn nữa còn hạ sát chiêu!

Hắn lập tức căng lá chắn phòng ngự.

Nhưng mà hắn chỉ có tu vi Phân Thần cảnh sơ kỳ, làm sao có thể là đối thủ của kim giáp thống lĩnh nửa bước Hợp Đạo chứ?

Lá chắn nháy mắt bị thương ý bén nhọn đâm qua!

Ngay sau đó trực tiếp xuyên qua trán tên cường giả Phân Thần cảnh sơ kỳ!

Một cái lỗ máu xuất hiện trên trán.

Tên cường giả Phân Thần cảnh này mở to hai mắt nhìn, ánh mắt dần dần trở nên vô thần.

Ngay sau đó thân thể không chịu khống chế đi ngã ngửa, rớt khỏi cầu thang.

Rơi xuống vực sâu vô tận. . . . . .

Sắc mặt tất cả mọi người trở nên ngưng trọng, khó coi nhìn một màn này.

Kim giáp thống lĩnh tay cầm trường thương, trong giọng nói không mang theo bất kỳ tình cảm gì, lạnh lùng nói:

"Còn có ai muốn làm đào binh, cứ việc thử xem."

Giờ khắc này, không có người dám lên tiếng nữa.

Kim giáp thống lĩnh chính là tồn tại mạnh nhất trong đội ngũ.

Không có người nào là đối thủ của hắn!

Người muốn rời đi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu. . . . . .

Lúc này.

Mục Phù Sinh đè tay xuống nói:

"Được rồi được rồi, hiện giờ mục đích của chúng ta là cản trở Tà tộc ngoại vực thực hiện kế hoạch, không phải ở chỗ này giết hại lẫn nhau!"

"Tuy rằng hiện tại rất khó khăn nhưng một khi lui về phía sau, để Tà tộc thành công thì Vô biên giới vực phải làm sao?

"Đến lúc đó vẫn không trốn khỏi chữ chết!"

Mọi người yên lặng.

"Nhưng nếu chúng ta thành công ngăn trở kế hoạch của Tà tộc, không chỉ có có thể bảo hộ Vô biên giới vực, đến lúc đó bổn hoàng tử cũng sẽ tự mình hướng hoàng chủ xin chỉ thị, cho các ngươi phần thưởng phong phú!"

Mặt đen diễn vai phản diện.

Tuy rằng có chút cũ kỹ nhưng vẫn có tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận