Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 341 - Hạ màn

Kiếm gãy người vong!

Dưới một kích hủy diệt của Tiểu Hắc, tên kiếm tu này cả một quyền cũng không thể tiếp nổi.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Tiểu Hắc.

Diệp Thu Bạch cùng với Tiểu Hắc có thực lực quá mức cường đại.

Nếu nói Diệp Thu Bạch có cảnh giới kiếm đạo cực cao, kiếm ý sắc nhọn, các loại kiếm kỹ dung hợp đạt tới mức cực hạn!

Như vậy Tiểu Hắc chính bạo lực đạt tới cực hạn!

Hắn ra tay rất đơn giản.

Mặc kệ ngươi có muôn vàn đạo pháp, ta dùng nhất lực phá vạn pháp!

Quanh thân có ma khí đen nhánh không ngừng trào ra!

Trước khi địch nhân hoàn toàn chết mất thì Tiểu Hắc cũng sẽ không dừng tay.

Lúc này, Tiểu Hắc vẫn chưa dừng lại.

Hiển nhiên, hiện giờ Tiểu Hắc đã rơi vào trạng thái cuồng bạo!

Nhưng trong ký ức của hắn lại không có tên tuổi của hai người này.

"Ta rời khỏi!"

Ngay cả Lâm Giới cũng cảm thấy khó hiểu.

Đối phương thấy một màn này liền biến sắc!

Chẳng lẽ là đến từ giới vực khác sao?

Người như thế này không có khả năng vô danh ở Vô biên giới vực.

Ngang nhiên phóng về phía mục tiêu kế tiếp.

Lại thêm cảnh tượng một quyền đánh chết tên kiếm tu đã áp chế cảnh giới kia.

Mặt tràn đầy sát ý, nhếch miệng cười to!

Ma khí đen nhánh còn có công hiệu khiến tâm thần run sợ.

Người đứng mũi chịu sào không ngừng lui về phía sau, hoảng sợ hô:

Khí thế của Tiểu Hắc thật sự khiến người ta quá sợ hãi.

Hung hãn dữ dội vô cùng?

Thân hình tiến sát lại gần hắn, tung một quyền!

Nghe Diệp Thu Bạch hô ngừng.

Mà khi hắn hô lên ba chữ này, dù giữ được tính mạng nhưng còn đường tu đạo sau này cũng không thể tiến xa được nữa.

Hiện tại Tiểu Hắc đã có thể khống chế tâm thần.

Dẫn tới tâm cảnh người này không ngừng dao động, không thể không xin tha!

Bất kể là núi đao hay biển máu gì thì Tiểu Hắc đều sẽ không chút do dự.

Cho nên chỉ cần Diệp Thu Bạch mở miệng.

Đại sư huynh chính là người mà Tiểu Hắc tín nhiệm nhất ngoại trừ sư tôn và Nhị sư tỷ.

Nhưng dù hắn nói ra ba chữ này thì Tiểu Hắc vẫn giống như không có nghe được.

Lúc này Tiểu Hắc mới dừng tay.

Sát ý trong mắt chậm rãi rút đi.

Hiện giờ Tiểu Hắc đã không còn tiến vào trạng thái nhập ma là không thể vãn hồi như lúc trước, chỉ có sư tôn hoặc mượn dùng lực lượng cây liễu mới có thể khiến hắn khôi phục.

Chỉ thấy người này hoảng sợ, ngực trực tiếp bị nắm tay của Tiểu Hắc đánh xuyên qua.

"Tiểu Hắc, có thể ngừng!"

Khi Tiểu Hắc muốn tiếp tục phóng về phía một người khác thì Diệp Thu Bạch bỗng hô:

Có ai mà ngăn cản nổi tôn ma thần này!

Diệp Thu Bạch đã đi tới, mỉm cười vỗ vỗ vai Tiểu Hắc rồi nói: "Tuy rằng chúng ta không sợ trêu chọc các thế lực khác, nhưng vô cớ trêu chọc cũng không tốt, sẽ bị sư tôn phạt đi quét núi đó."

Tiểu Hắc gãi gãi đầu nói: "Sư tôn chỉ phạt sư huynh ngươi quét núi thôi."

Mặt Diệp Thu Bạch tối sầm.

Ho khan một tiếng.

Đem mắt nhìn về phía những người tu đạo trước đó muốn ra tay.

Cười nói: "Các vị còn muốn ra tay sao?"

Những người tu đạo này cảnh giác nhìn Diệp Thu Bạch cùng Tiểu Hắc.

Nhưng bọn họ đã không muốn ra tay nữa rồi.

Nói đùa cái gì vậy.

Thật sự là một hài tử chất phác.

Lão giả nhìn ánh mắt cấp bách của Thạch Sinh, mỉm cười gật gật đầu.

Thạch Sinh sửng sốt, vội vàng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Lão giả trong Tinh không đan điền vẫn còn nhưng thân thể càng lúc càng hư ảo.

Thạch Sinh vẫn nhắm mắt.

Nào nặng nào nhẹ bọn họ vẫn phân được rõ ràng.

Giờ phút này.

Thạch Sinh đã hoàn toàn dung hợp với tinh thần nội hạch!

Viên sao trời thứ nhất dung hợp cùng tinh thần nội hạch một cách hoàn mỹ.

Thực lực của Thạch Sinh tăng mạng!

Trực tiếp đột phá đến Đế cảnh!

Một cổ lực lượng mạnh mẽ truyền đến khiến lòng mọi người run lên!

Cũng làm cho bọn họ tò mò rốt cuộc thần vật này là thứ gì.

Dù cực kỳ tò mò nhưng nhìn hai người Diệp Thu Bạch và Tiểu Hắc thì bọn họ không còn hứng thú . . . . .

Thần vật cùng mạng, cái nào quan trọng hơn?

Diệp Thu Bạch và Tiểu Hắc dời mắt về phía đáy hồ.

Nhìn thấy mọi người không còn muốn ra tay.

Lâm Giới không ra tay thì ai có thể chống lại chứ?

Hiện giờ có thể chống lại hai quái vật này cũng chỉ có Lâm Giới của Tinh Vẫn Kiếm Tông thôi.

Sao có thể tiếp tục ra tay?

Đã kiến thức được thực lực của hai quái vật này.

"Đừng lo lắng, lão hủ đã hoàn thành chính mình sứ mệnh, tự nhiên cần phải biến mất."

"Ta vốn là linh thể do tinh thần nội hạch hiển hóa ra, nội hạch bị ngươi hấp thu thì lực lượng của lão hủ liền dung nhập vào trong sao trời của ngươi."

"Còn lại một chút thời gian, ngươi còn có chỗ nào cảm thấy khó hiểu không?"

Nghe vậy, Thạch Sinh lại không có hỏi vấn đề tu luyện: "Có biện pháp nào để cứu ngươi sao?"

Lão giả lắc đầu.

Thạch Sinh thở ra một hơi.

"Lão tiên sinh, tinh thần nội hạch tổng cộng có tám viên, bảy viên còn lại ở nơi nào ngài có biết không?"

Lão giả lắc đầu nói: "Bảy viên tinh thần nội hạch còn lại rải rác ở các vĩ độ, ngươi cần tự mình đi tìm kiếm."

Vĩ độ ba giới rộng lớn đếm thế nào?

E là không có khả năng tìm kiếm được.

Chỉ có thể dựa vào cơ duyên.

Thạch Sinh gật gật đầu, trong lòng nhớ tới lúc trước tu luyện Hỗn Độn Tinh Thần Lục nhìn thấy một tòa thành bảo trên bầu trời.

"Lão tiên sinh, lúc ta tu luyện công pháp này thì thấy được một tòa thành bảo."

"Nhưng lại chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy, không sờ được."

"Thành bảo?"

Lão giả sửng sốt.

Ngay sau đó tiếc nuối lắc đầu,"Không biết, chuyện này ngươi hỏi linh thể các tinh thần nội hạch khác đi, có lẽ bọn họ sẽ biết được."

"Lão hủ hóa thành linh thể, thời gian đi theo chủ nhân quá ngắn."

"Rất nhiều chuyện, bản thân ta cũng không rõ ràng."

Nói xong lời này.

Thân hình lão giả càng thêm hư ảo.

"Được rồi, cuối cùng cho ngươi một lời khuyên."

"Tu luyện Hỗn Độn Tinh Thần Lục gian khổ dị thường, nhưng nếu ngươi đã lựa chọn kiên trì, vậy kiên trì tới cùng."

"Dù sau này chỉ có thể tu luyện đến viên sao trời thứ tám thì thực lực cũng không yếu hơn những người này."

"Cho nên ngươi có thể yên tâm tu luyện."

Thạch Sinh gật gật đầu.

Khi lão giả nói xong lời này thì hắn cũng hoàn toàn biến mất, dung nhập vào trong viên sao trời thứ nhất trong Tinh không đan điền.

Thạch Sinh cung kính cúi đầu thật sâu.

Ước chừng một nén nhang sau mới mở bừng mắt.

Chung quanh trở nên đen nhánh.

Đã không còn tinh thần chi lực cho nên cũng không còn linh khí tinh thuần.

Chỉ là nước ao bình thường.

Thạch Sinh hoạt động thân thể, bước ra một bước, xuất hiện trước mặt Diệp Thu Bạch.

Nhìn thấy Thạch Sinh đã đột phá đến Đế cảnh, Diệp Thu Bạch cười nói: "Thu hoạch không nhỏ nha?"

Thạch Sinh cười gật gật đầu đáp: "Đa tạ hai vị sư huynh giúp ta hộ pháp."

"Đều là người một nhà, cần gì phải nói lời này."

Diệp Thu Bạch nói: "Nếu đã xong rồi thì chuẩn bị rời đi thôi."

Đã không còn thiên thạch thiên ngoại.

Côn Luân Thiên Trì cũng biến thành một hồ nước bình thường.

Người chung quanh thấy thế cười khổ.

Cũng xoay người rời đi.

Còn Lâm Giới thì lại đi tới trước người Diệp Thu Bạch, nhìn về phía Thạch Sinh hỏi: "Rốt cuộc là vật gì?"

Thạch Sinh sửng sốt, ngay sau đó nhìn về phía Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Nhân phẩm của Lâm Giới cũng không tệ lắm, có thể kết giao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận