Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1103 - Thạch Sinh đột phá, Mục Phù Sinh nguy!

. . . .

Tinh hà bắt đầu giống như cự long long toàn bộ thu vào trong đan điền của Thạch Sinh.

Tinh không đan điền vốn chứa chín tinh thần nội hạch, hôm nay được tinh hà gia nhập không ngừng mở rộng!

Toàn bộ tinh không đan điền trở nên vô biên vô ngần!

Liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối, giống như không có giới hạn.

Sau khi tinh không đan điền được mở rộng.

Tinh Thần Thần Đế nhẹ nhàng cười, tàn hồn chậm rãi tiêu tán, ngưng tụ thành một luồng tinh thần chi lực tinh khiết tràn vào trong tinh không đan điền.

Thạch Sinh nội thị tinh không đan điền, chỉ thấy phía trên viên tinh thần nội hạch thứ chín có thêm một viên tinh thần nội hạch khổng lồ đang chậm rãi ngưng tụ!

Cảnh giới của hắn cũng bắt đầu cất cao.

Cảnh giới của Thạch Sinh cũng đột phá tới Thần Hoàng cảnh sơ kỳ... ...

Không thể lãng phí ý tốt của tiền bối.

Còn chưa tới ba ngày, tinh thần nội hạch đã hoàn toàn ngưng tụ.

Thạch Sinh vận chuyển Hỗn Độn Tinh Thần Lục hấp thu hoàn toàn cỗ tinh thần chi lực này.

Trong đó bao gồm Diệp Thu Bạch, Hồng Anh, Ninh Trần Tâm, Tiểu Hắc.

Đây chính là tinh thần nội hạch thứ mười do Tinh Thần Thần Đế ngưng tụ ra.

Hiện tại, đại đa số người đều đã kết thúc truyền thừa.

Thạch Sinh thu hồi cảm xúc bi thương, lập tức vận chuyển công pháp.

Nương theo viên thứ mười chậm rãi thành hình.

Nếu có người ngoài ở đây, e là sẽ kinh hãi với tốc độ khủng bố gia tăng khủng bố này...

"Mục sư đệ đâu? Hắn còn chưa kết thúc sao?"

Tinh thần đạo tắc chi lực không ngừng ngưng tụ thành tinh thần nội hạch thứ mười, không ngừng bị Thạch Sinh hấp thu!

Hồng Anh lắc đầu, sau khi tu luyện Đế Vương Lục.

Lại xuất hiện trong đại điện xanh thẳm.

Diệp Thu Bạch nắm tay Mộ Tử Tình, quét mắt nhìn quanh một vòng sửng sốt nói.

Chắc chắn Mục Phù Sinh sẽ vì che giấu thực lực bản thân, ở trước mặt Thần Đế tiền bối cũng che giấu.

Nơi này còn những người khác nên Ninh Trần Tâm cũng không có nói quá rõ ràng.

A... Đừng hoài nghi, với tính cách của tiểu tử Mục Phù Sinh kia, tuyệt đối có thể làm được!...

Ninh Trần Tâm cười cười, một câu nói toạc ra Thiên Cơ:

Tám tòa thần sơn xuyên qua mây xanh, mỗi một tòa đều có lôi đình đạo tắc mang theo khí tức hủy diệt lưu chuyển.

Mỗi lời nói cử chỉ của Hồng Anh đều giống như đế vương quân lâm, Trình Vinh Chỉ và đám người Tống Kiêu ở gần đều cảm nhận được sự áp bách, giống như đang buộc bọn họ thần phục!

"Ngươi thành thật khai báo cho ta biết, ngươi thật sự chỉ có tu vi Thần Chủ cảnh sơ kỳ sao?"

Giờ phút này Mục Phù Sinh đang ở trung tâm, trước mắt hắn là Lôi Phạt Thần Đế đang dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn hắn.

Đạo tắc lăn lộn trong tầng mây, ngưng kết thành từng đạo lôi đình to lớn rơi xuống trung tâm tám tòa thần sơn.

"Với tính cách của Mục sư đệ, e là còn đang cò kè với vị tiền bối kia đi?"

Không thể không nói, với tư cách là sư huynh sư tỷ của Mục Phù Sinh, bọn họ quá hiểu còn hàng Mục Phù Sinh như thế nào...

Trong một sơn cốc có sấm chớp đan xen.

Chung quanh có tám tòa thần sơn cao vút trong mây, từ sườn núi lên tới đỉnh núi đều cực kỳ sắc bén, xông thẳng lên trời cao... phảng phất như muốn chọc ra một cái lỗ lớn trên vòm trời.

Nhưng đám người Diệp Thu Bạch lại hiểu ngay.

Cố ý kéo dài tốc độ thông qua khảo hạch?

Ví dụ như hắn cố ý thả chậm tốc độ lĩnh ngộ?

Như vậy tự nhiên sẽ chậm một chút.

Đúng vậy, lúc trước dán Tạo Hóa Thần Phù cũng là tạo biểu hiện giả dối.

Trên thực tế không cần dán Tạo Hóa Thần Phù, Mục Phù Sinh cũng đã đạt tới Thần chủ cảnh sơ kỳ.

Từ sau khi chuyển hóa tiên khí ở Tiên giới, điều kiện cuối cùng để đột phá Thần Chủ cảnh đã được Mục Phù Sinh thỏa mãn, cho nên hắn đột phá cũng là chuyện rất bình thường.

Mục Phù Sinh tỏ vẻ thành thật nói:

"Thiên chân vạn xác nha tiền bối, đây là toàn bộ thực lực của tiểu bối rồi, không dám giấu diếm gì nữa!"

Lúc nói lời này, Mục Phù Sinh vẫn gật đầu.

Ánh mắt "chân thành" cộng thêm tư thái thế này, nếu người không biết hắn mà nhìn thấy phỏng chừng sẽ tin.

Lôi Phạt Thần Đế không có khả năng tin tưởng.

Dù sao những lời này... Mục Phù Sinh đã nói ba lần!

Cường giả Thần Đế như hắn cũng chỉ có Thiên Trừng Thần Lôi mà thôi.

Vì sao một kẻ có tính cách như Mục Phù Sinh này lại có thể tu luyện tới cảnh giới Thần Chủ? Còn nắm giữ thần lôi mà ngay cả hắn cũng có chút hâm mộ.

Lôi Phạt Thần Đế cũng có chút phiền lòng.

Mục Phù Sinh lại hoàn toàn trái ngược...

Không tranh, không liều mạng, không bức mình đến tuyệt cảnh thì làm sao mà trưởng thành?

Không phải tất cả đều liều mạng tranh giành với người khác, tranh với thiên tranh với địa.

"Ngươi học trò này từ ai?"

Mục Phù Sinh suy nghĩ một chút, sau đó cười nói:

"Cái gì? Tiền bối đang nói cái gì, tiểu bối nghe không rõ nha."

Nói tới đây, Mục Phù Sinh thầm cười lạnh.

Nếu ta nói ra là ai, dù tùy tiện nói thôi cũng không phải là đang gián tiếp thừa nhận ta vẫn còn ẩn giấu gì đó sao?

Lôi Phạt Thần Đế thấy không lừa được Mục Phù Sinh, cũng không khỏi cười mắng:

"Quả nhiên là một kẻ xảo quyệt, nếu không phải nhìn thấy ngươi có nhiều thần lôi, thiên phú lại quá mức nghịch thiên, rất thích hợp kế thừa y bát bổn đế.

Bổn đế thật sự không muốn truyền y bát giao cho ngươi!"

Người tu đạo bình thường nào có như Mục Phù Sinh!

Lôi Phạt Thần Đế thở dài, nói:

Nếu không sao có thể gọi là tuyệt cảnh chứ?

Cũng không phải ai cũng có hào quang nhân vật chính.

Bản thân tuyệt đối không thể bị ép đến tuyệt cảnh, dù sao trong tuyệt cảnh thường chỉ có một con đường chết.

Theo lời Mục Phù Sinh nói.

Mỗi một lần Lôi Phạt Thần Đế muốn kiểm tra cực hạn của Mục Phù Sinh, hắn luôn sử dụng át chủ bài... Sau đó hóa nguy thành an.

Mục Phù Sinh mỉm cười nhìn về phía Lôi Phạt Thần Đế, nói:

"Nhưng mà tiền bối cũng tìm không được người thích hợp hơn ta, không đúng sao?"

"Không sai."

Lôi Phạt Thần Đế nhìn về phía lôi đình thô to không ngừng bổ xuống, cười nói:

"Như vậy đi, đây là khảo nghiệm cuối cùng.

Nếu như ngươi có thể thông qua, vậy bổn đế có thể cho ngươi hết thảy."

"Đương nhiên độ khó cũng cao hơn mấy lần trước, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng."

Mặt Mục Phù Sinh cứng đờ.

"Cái kia... Tiền bối, ta có thể hỏi trước là nguy hiểm đến mức nào không?"

Lôi Phạt Thần Đế nhìn thấy biểu cảm của Mục Phù Sinh, không khỏi cười thành tiếng.

"Ta cũng không biết, bất quá nếu như ngươi không có át chủ bài khác, với thực lực hiện thật sự có khả năng chết."

Nói xong lời này, Lôi Phạt Thần Đế nhảy dựng lên đứng trên một trong tám tòa Thần Sơn.

Mặc dù thần sơn bị mây xanh bao phủ nhưng quanh thân Lôi Phạt Thần Đế có lôi long vây quanh để cho cho bóng dáng hắn trở nên nổi bật.

Lôi quang màu tím chiếu sáng gương mặt Lôi Phạt Thần Đế, Mục Phù Sinh có thể thấy rõ vẻ mặt tươi cười, như đang trêu tức của vị tiền bối này.

"Bổn đế tự mình ra tay, dạy ngươi nên khống chế lôi đình như thế nào."

"Bằng không ngươi có nhiều thần lôi như vậy mà không dùng quá mức lãng phí."
Bạn cần đăng nhập để bình luận