Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1139 - Huyết Xà Ngưng Đan, lần sau còn dám

. . . .

Khi mọi thứ đã sẵn sàng.

Mục Phù Sinh cảm thấy cho dù phát sinh nguy hiểm cũng có nhiều phương thức toàn thân trở ra.

Lúc này mới lao xuống dưới đáy hồ, lao về phía vô số xà đồng lóng lánh vô số xà đồng.

Xông một đoạn, dừng một đoạn, quan sát một đoạn.

Ừm... vẫn không biết rốt cuộc dưới đáy hồ này còn có uy hiếp nào khác hay không.

Phải cẩn thận với mọi thứ, tránh lật thuyền trong mương.

Sau khi chém mấy con huyết sắc cự mãng, cảm nhận cường độ thân thể và phương thức công kích vẫn giống hệt như cũ.

Mục Phù Sinh không dám nghĩ nhiều.

Trong hai con ngươi Mục Phù Sinh có một ngọn lửa màu trắng bắt đầu bừng lên.

Cảnh tượng trước mắt làm cho da đầu Mục Phù Sinh muốn nổ tung!

"Bất quá... Nếu như giống với suy đoán của ta."

Dần dần chung quanh tràn ngập máu đen.

Mọi thứ xung quanh dường như trở nên rõ ràng.

Mục Phù Sinh càng tin tưởng vào suy đoán của mình.

Đây là hồn hỏa!

Thậm chí nước đã bắt đầu sền sệt, sền sệt đến mức Mục Phù Sinh có thể rõ ràng cảm giác được sức ép cùng lực cản khi hắn lao xuống đáy hồ.

Càng xuống sâu nhìn phía càng lúc càng thu hẹp.

Nếu như nhiều cự mãng thế này đồng thời tấn công, bọn họ sẽ rơi vào tình cảnh thảm thiết cỡ nào?

Mục Phù Sinh cảm thấy khả năng trùng hợp đến thái quá như hiện tại tuyệt đối không tồn tại.

Phía trước là vô số cự mãng huyết sắc khổng lồ đang thong thả đong đưa thân thể tràn ngập vết máu, đầu bọn chướng lên, hai con ngươi nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh!

Cho nên Mục Phù Sinh phỏng đoán có hai loại khả năng.

Hắn dùng hồn hỏa rót vào mắt, gia trì lực lượng thần hồn cho đôi mắt!

Nếu như vậy chỉ cần hắn tìm được chân thân là sẽ có thể giải quyết vấn đề.

Chỉ có thể nói là Thanh Tiêu học viện căn bản không muốn để cho người khác tiến vào nội viện thu hoạch truyền thừa!

Bất quá có thể loại trừ khả năng này.

Nghĩ xong Mục Phù Sinh liền hành động.

Khả năng thứ hai là dưới đây có một thần vật, thần vật cung cấp cho mỗi một con cự mãng thực lực tương tự nhau.

Giây tiếp theo, vô số cự mãng huyết sắc bắt đầu rục rịch!

Khả năng thứ nhất chính là có một bản thể càng thêm cường đại hơn đang ẩn sâu bên dưới, bởi vì cự mãng có bí pháp phân liệt hoặc phân thân mới có thể phân ra nhiều như vậy.

Hắn trực tiếp ném tám cây cột ra ngoài!

Thấy thế, có tám cây cột nhọn xuất hiện trong bàn tay Mục Phù Sinh.

Bọn chúng xoay người muốn vây quanh Mục Phù Sinh.

Đương nhiên cũng có khả năng thứ ba, chính là ảo cảnh.

Đôi mắt có hồn hỏa thiêu đốt không ngừng đảo qua đám cự mãng huyết sắc.

Chỉ là có quá nhiều cự mãng, không thể dễ dàng tìm ra bản thể.

Huống hồ đối phương cũng không phải ở yên đó chờ Mục Phù Sinh tìm ra mình.

Dù sao nếu như ngay cả lực lượng thần hồn của Mục Phù Sinh cũng không thể nhìn thấu hoặc là không phát hiện dấu vết ảo trận, như vậy cấp độ của ảo trận quá cao rồi.

Cho nên nhiệm vụ bây giờ của Mục Phù Sinh là tìm ra bản thể cự mãng hoặc là thần vật, như vậy mới có cơ hội thuận lợi xuyên qua hồ nước, tiến vào nội viện.

Đương nhiên với hai khả năng trước cũng có thể ngăn cản tất cả người tiến vào nội viện rồi.

Bất quá dựa theo loại tình huống hiện tại thì không có khả năng.

Tám cây cột lập tức hóa thành tám ngọn núi lấp lánh lôi quang ầm ầm rơi xuống tám địa phương khác nhau!

Nhất thời toàn bộ đáy hồ bắt đầu run rẩy.

Giống như có động đất, mặt đất nứt ra, nước hồ sền sệt không ngừng khuấy động.

Bát Phong Lôi Ngục bao phủ đám cự mãng huyết sắc này.

Lôi quang hội tụ thành lôi hải lưu chuyển giữa đám cự mãng, lôi tương quét sạch từng con một.

Lôi đình làm tê liệt hạn chế bọn chúng di chuyển.

Mục Phù Sinh mượn cơ hội xuất hiện trên đầu mấy con cự mãng, hai tròng mắt nhanh chóng đảo qua thân thể nó.

Hắn muốn phát hiện điểm sơ hở!

Nhưng lúc này có một âm thanh cổ xưa truyền tới.

Mục Phù Sinh thử dò hỏi.

"Vậy chúng ta có thể tiến vào sao?"

"Khảo nghiệm này chỉ vì phòng ngừa dư nghiệt Tà Ma Vực tiến vào."

Mục Phù Sinh gật đầu.

Những hài cốt mà các ngươi nhìn thấy đều là đám dư nghiệt của Tà Ma Vực muốn đoạn tuyệt truyền thừa cuối cùng ở Thanh Tiêu học viện.

Âm thanh truyền tới có thêm sự cừu hận mãnh liệt.

"Ngươi không cần biết tục danh của ta, ta chỉ là một tiểu huyết xà của Nhân tổ mà thôi."

"Ta phụ trách trấn thủ Thanh Tiêu học viện, bảo vệ truyền thừa cuối cùng."

"Truyền thừa cuối cùng?"

Mục Phù Sinh có chút sửng sốt.

"Chẳng lẽ truyền thừa thời thượng cổ còn chưa hoàn toàn đoạn tuyệt?"

"Chỉ có thể nói là mất đi chín phần, bất quá một phần còn lại đang ở trong Thanh Tiêu học viện."

Nghe vậy, Mục Phù Sinh nghiêm túc hỏi:

"Vậy sao tiền bối lại nói chuyện này cho ta biết?"

"Lúc trước công kích các ngươi chỉ vì thăm dò xem các ngươi có phải dư nghiệt của Tà Ma Vực hay không."

"Đúng vậy, không biết tục danh tiền bối.

Mục Phù Sinh gật đầu, chắp tay nói:

Âm thanh từ nói đó truyền ra.

Cuối cùng ở trung tâm đám cự mãng huyết sắc có một khối đá nhỏ tầm thường!

Mục Phù Sinh sửng sốt tìm kiếm nguồn gốc thanh âm.

"Bát Phong Lôi Ngục? Ngươi có được truyền thừa của Lôi Phạt Thần Đế?"

"Có thể."

Huyết Xà trầm giọng nói:

"Bất quá ta cần các ngươi đáp ứng một chuyện."

Mục Phù Sinh gật đầu nói:

"Mời tiền bối nói."

"Nếu như có thể được nội viện tán thành, xin các ngươi bảo vệ truyền thừa, tiếp tục truyền thừa ý chí của Thanh Tiêu học viện."

Mục Phù Sinh sửng sốt, lập tức nghiêm túc nói:

"Đây là chuyện tất nhiên."

"Rất tốt."

Có một vệt huyết quang chậm rãi bay tới, cuối cùng rơi vào trước mặt Mục Phù Sinh.

"Ngươi là người đầu tiên xông tới trước mặt ta, như vậy cũng chứng minh đầu óc và thiên phú của ngươi có duyên với ta."

"Đã vậy, liền cho ngươi Huyết Xà Ngưng Đan này."

Mặc dù không thích hợp với ngươi nhưng sau khi dùng cũng có thể tăng cường huyết khí và cường độ thân thể.

Mục Phù Sinh nghe vậy mừng rỡ, cảm tạ nói: "Đa tạ tiền bối!"

Đồ chơi này rất thích hợp cho Tiểu Hắc sư huynh.

Huyết Xà nói:

"Không cần đa tạ ta, ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói là được rồi."

"Ngươi đi qua đi."

Tiếng nói vừa dứt, vảy máu phía trên mặt hồ tiêu tán.

Ngay cả đám cự mãng huyết sắc trước mắt Mục Phù Sinh cũng lần lượt biến mất.

Mục Phù Sinh bái một cái rồi mới bơi hướng lên trên mặt hồ.

Bất quá lúc rời đi trong lòng vẫn có chút buồn bực.

Sớm biết vậy hắn đã tế Bát Phong Lôi Ngục ra rồi, chẳng có chút khó khăn.

Có đôi khi để lại át chủ bài cũng thành phiền toái...

Bất quá nếu qua chuyện này mà kêu Mục Phù Sinh không cần phải cẩn thận như vậy, không có khả năng.

Buồn bực thì buồn bực.

Lần sau sẽ vẫn như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận