Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 350 - Đúng đúng đúng . . . . Lời ngài nói đều đúng!

-

Hiện tại Lục Trường Sinh đang nghiên cứu trận pháp.

Đơn giản mà nói chính là lợi dụng đạo pháp chi lực cùng với Thanh Tâm Chú để đạt tới hiệu quả tinh lọc tâm linh.

Muốn dùng nó để tránh xuất hiện chém giết.

Tuy rằng không biết có thê dùng hay không nhưng mà . . . .

Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi đi?

Vậy mà đám kia nhãi ranh kia luôn nói mình là cá mặn!

Ai . . . . . Không đúng!

Vật thí nghiệm tìm ở đâu đây?

Đây chính là lần đầu tiên Lục Trường Sinh chủ động mời hắn!

Nhìn dáng vẻ là không thành vấn đề.

Chỉ thấy Liễu Tự Như vui mừng tiến đến chỗ này.

Trận pháp đã hoàn thành bước đầu tiên.

Đang lúc hắn nghĩ như vậy thì Lục Trường Sinh đã kịp thời tạt cho hắn bát một chậu nước lạnh.

Lục Trường Sinh sờ sờ cằm, lẩm bẩm nói: "Mộng tưởng của ta không phải là làm một con cá mặn sao?"

Ngày thường đều là Liễu Tự Như lì lợm la liếm.

Từng luồng đạo pháp chi lực vận chuyển bên trong trận pháp, ánh sáng trắng lập loè từng đợt.

Lúc này.

Lục Trường Sinh suy nghĩ một chút liền gọi Liễu Tự Như tới.

"Nhìn bộ dạng liếm cẩu của ngươi đi, cái gì mà Ngũ tinh chấp sự? Được xưng chấp sự cao cấp nhất Ám Vực sao?"

Nhưng còn phải thí nghiệm mới biết rõ nha . . . .

"Nếu thật sự thế này thì Ám Vực cũng chỉ có vậy mà thôi."

Chẳng lẽ thái độ của Lục tiền bối đã thay đổi sao?

"Ám Vực là thứ rác rưởi gì chứt Cũng xứng cho lão tử gia nhập?"

Lục Trường Sinh cười lạnh nói: "Vậy ngươi có thể chứng minh cho ta thấy sao, ra tay thử xem?"

Hiện giờ, Lục Trường Sinh lại hung hăng đả kích niềm kiêu ngạo của hắn!

May mà cây liễu kịp thời gia cố không gian nơi đây.

Gương mặt vui vẻ của Liễu Tự Như lập tức lạnh xuống dưới.

Liễu Tự Như liền biến mất tại chỗ.

Nghe Lục Trường Sinh châm chọc mỉa mai rồi cười lạnh.

Một chưởng này giống như có thể kéo hết tất cả thiên địa chi lực chung quanh cho bản thân sử dụng!

Ngay sau đó hắn tung ra một chưởng!

Không kịp chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lục Trường Sinh.

Làm Ngũ tinh chấp sự của Ám vực chính là chuyện mà Liễu Tự Như thấy kiêu ngạo nhất!

Nếu không thì cỗ hơi thở khủng bố này có thể hoàn toàn hủy diệt cả Man hoang giới vực!

"Đắc tội!"

Vừa dứt lời.

"Ngươi có thể khinh thường thực lực của ta, nhưng Ám Vực là thế lực mà ngươi không cách nào tưởng tượng."

Không gian bắt đầu bị xé rách!

Quanh thân Liễu Tự Như xuất hiện từng luồng hơi thở cuồng bạo tạo thành những cơn gió lốc!

Nghe vậy.

Đoạt thiên địa chi thế!

Diệt sát tất cả địch nhân trước mắt!

Lục Trường Sinh cười khẽ một tiếng, ánh mắt như thực hiện được âm mưu rồi.

Một tay nhẹ nhàng đánh ra.

Va chạm với bàn tay của Liễu Tự Như!

Nhưng mà hắn lại không có dùng sức, chỉ ngăn cản tất cả lực lượng từ một chưởng của Liễu Tự Như mà thôi.

Còn một tay khác thì bỗng nhiên bấm tay niệm thần chú.

"Trận khởi!"

Tức khắc!

Liễu Tự Như hơi sửng sốt, lập tức ngừng lại.

Nghe được lời này.

Lại nghe Lục Trường Sinh nói: "Được rồi được rồi, ta thu hồi lời vừa mới nói, chỉ là cố ý chọc giận ngươi để thử xem trận pháp thôi."

Liễu Tự Như cắn răng, muốn tiếp tục nhằm phía trước.

Liễu Tự Như nị đánh bay ra ngoài!

Vì thế Lục Trường Sinh cũng không có ý định dò xét nữa, nhẹ nhàng phất phất tay.

Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc có hiệu quả hay không.

Hoặc là nói hiệu quả lớn như thế nào.

Có thể đạt tới mức mà hắn mong muốn hay không!

Chỉ là lúc này Liễu Tự Như cắn răng một cái, quát:

"Tạo Hóa chưởng!"

Tức khắc có từng luồng thiên địa chi lực hội tụ lần nữa!

Lục Trường Sinh thấy thế.

Trong lòng thầm than.

Xem ra trận pháp thất bại.

Lục Trường Sinh thì nhìn chằm chằm một màn này.

Lực lượng hủy diệt bên trong chưởng ấn cũng thong thả biến mất.

Nhưng mà giờ khắc này sự phẫn nộ trong lòng hắn lại biến mất một cách khó hiểu.

Sắc mặt của Liễu Tự Như biến đổi!

Từng luồng sáng trắng ẩn chứa đạo pháp chi lực bao bọc lấy Liễu Tự Như!

Tịnh thế thanh tâm trận mở ra!

Cố ý chọc giận hắn?

Thử trận pháp?

Cảm nhận được lực lượng tinh lọc chung quanh, hắn không khỏi bắt đầu bình tĩnh lại.

Liễu Tự Như cũng không ngu xuẩn, chỉ là vừa rồi bất ngờ nghe Lục Trường Sinh châm chọc mỉa mai dẫn tới không có suy nghĩ thấu đáo.

Hiện giờ bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ thì phát hiện có rất nhiều điểm không đúng.

Người có tính cách cá mặn như Lục Trường Sinh sao có thể nói ra mấy lời như thế này?

Nghĩ tới đây.

Sắc mặt của Liễu Tự Như lập tức tối sầm, nói: "Tiền bối, về sau ngươi muốn thử trận pháp thì nói thẳng là được rồi, cần gì mất công như vậy, khiến ta mất mặt mất mũi."

Vừa rồi dù có toàn lực ra tay thì vẫn bị Lục Trường Sinh dễ dàng đánh bay ra ngoài.

Thật sự rất là mất mặt!

Nhưng đồng thời trong lòng Liễu Tự Như cũng cảm thấy cực kỳ kinh hãi.

Tuy rằng đã biết Lục Trường Sinh rất mạnh.

Nhưng hiện giờ thực lực của Lục Trường Sinh trong cảm nhận của Liễu Tự Như lại tăng lên một cái cấp bậc!

Nghe vậy, Lục Trường Sinh trợn trắng mắt nói: "Sau khi biết rõ nguyên nhân thì ngươi còn tức giận sao?"

"Tuy rằng có thể là cố ý tức giận nhưng hiệu quả sẽ kém hơn rất nhiều!"

Liễu Tự Như sửng sốt.

"Vì sao nhất định khiến ta tức giận chứ?"

Lục Trường Sinh nói ra tác dụng của trận pháp này cho hắn nghe.

Ngay sau đó vẫy vẫy tay, bất đắc dĩ nói: "Thôi thôi, coi như trận pháp đã thất bại, về sau lại nghiên cứu tiếp đi."

Mấy ngày nay đều không có ngủ đây!

Phải ngủ một giấc bổ sung mới được.

Liễu Tự Như nghe xong lại cười nói: "Lục tiền bối, cũng không xem như hoàn toàn thất bại."

"A?"

Lục Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Liễu Tự Như.

Liễu Tự Như tiếp tục nói: "Khi đó trong lòng ta tràn ngập tức giận nhưng bị trận pháp ảnh hưởng, có suy giảm đôi chút, nhưng trong trạng thái tức giận thì sao có thể dùng ngoại lực hóa giải đơn giản như thế?"

Nghe đến đó.

Lục Trường Sinh suy nghĩ.

Đúng là cũng có chút đạo lý.

Cảm xúc rất khó bị khống chế.

Nhưng như Liễu Tự Như nói thì trận pháp cũng có hiệu quả nhất định.

Nhưng mà nên làm thế nào để hiệu quả tăng thêm một bước đây?

Đây là một vấn đề nha.

Được.

Lục Trường Sinh cũng không có y định trở về phòng.

Lại thức đêm!

Còn Liễu Tự Như thì nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Nhưng mà Lục tiền bối, giọng điệu cùng ánh mắt khi nói mấy lời vừa rồi quá thật đi, ta hoài nghi không được! Quá rõ ràng."

Lục Trường Sinh suy nghĩ.

Hình như . . . . .

Ta cũng không có diễn kịch...

Nói thật, Lục Trường Sinh thật sự như vậy . . . . . .

Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua Liễu Tự Như xong rồi vẫn quyết định không nên nói ra sự thật cho thỏa đáng.

Nếu không đối phương lại phải thở hổn hển thở hổn hển động thủ.

Vì thế, Lục Trường Sinh chỉ có thể trả lời.

"A đúng đúng đúng . . . . . Ngươi nói gì cũng đúng . . . . ."

Liễu Tự Như: "???"

Sao ta cảm thấy lời này có gì đó không thích hợp đây?. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ở Vô biên giới vực.

Trong Mật Tàng các của Tinh Vẫn Kiếm Tông.

Kiếm Vô Phong đã giải thích với Diệp Thu Bạch sứ mệnh của Tinh Vẫn Kiếm Tông.

Diệp Thu Bạch nghe xong cũng hiểu rõ.

Nói đơn giản thì Tinh Vẫn Kiếm Tông tồn tại, không chỉ đơn thuần muốn mời chào kiếm tu trong thiên hạ, trở thành thánh địa đệ nhất thiên hạ dành cho kiếm tu!

Mục đích của tông này còn chuẩn bị vì lời tiên đoán!

Trong tương lai.

Không biết là sắp tới hay thật lâu lúc sau.

Giới vực vĩ độ thấp sẽ có một trận đại kiếp nạn!

Trận đại kiếp nạn này lan đến toàn bộ vĩ độ thấp!

Tinh Vẫn Kiếm Hoàng muốn sáng lập Tinh Vẫn Kiếm Tông, muốn lấy lực lượng một tông phá tan trận hạo kiếp này!

Không thể không nói.

Diệp Thu Bạch bội phục rất ít rất ít người.

Ngoại trừ Lục Trường Sinh thì hiện giờ lại có thêm một người nữa, chính là Vẫn Kiếm Hoàng . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận