Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1280 - Nguy nan hết sức!

Thời điểm Thần Sứ quét nhìn phương thế giới này, luôn mang tư thái nhìn xuống... Không, nói đúng là trong mắt hắn căn bản không có nơi này.

Trong tầm mắt của Thần Sứ.

Nơi này giống dòng sông, đồi núi suối, cỏ dại, chẳng có gì đáng xem.

Ngươi tồn tại nhưng không lọt vào mắt hắn, không thể so với thương thiên cổ thụ, kém hơn những đóa hoa xinh đẹp, không đáng nhìn thêm một cái.

Hiển nhiên, Thần Sứ cũng không muốn nói nhảm, trực tiếp vươn tay hướng về phía Tiểu Hắc bóp một cái.

Một bàn tay vô hình liền nhẹ nhàng chộp lấy Tiểu Hắc, trông rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cả đám Diệp Thu Bạch không có khả năng nhúc nhích!

Thấy một màn như vậy, Ma Thần và ba tên Tiên Tổ đồng thời đứng ở trước người Tiểu Hắc toàn lực ra tay, muốn chống đỡ một kích này.

Thời khắc bốn tên cường giả Tổ Cảnh và một cường giả Bán Thần cảnh va chạm.

Thần Sứ nhìn bốn tên cường giả Tổ Cảnh, thản nhiên nói:

Đối với ba tên Tiên Tổ mà nói, Tiểu Hắc chính là đệ tử của Lục Trường Sinh.

Bất quá một kích tiện tay của Thần Sứ cũng bị triệt tiêu.

Ba tên Tiên Tổ và Ma Thần đều biến sắc nhưng không hề có ý lui bước.

Cường giả các thế lực lớn đều thi triển thần thông lớn nhất của mình bảo vệ người chung quanh, nhưng cho dù như vậy vẫn bị đánh bay ngược ra ngoài!

Thần Sứ nhìn bốn người không có ý lui bước không khỏi nhíu mày.

Thiên Hà tinh vực bị chia năm xẻ bảy!

Đối với Ma Thần mà nói, Tiểu Hắc là hậu duệ huyết mạch Thánh Ma.

Bốn tên cường giả Tổ Cảnh đồng thời xuất thủ mà Thần Sứ vẫn nhẹ nhàng bẻ gãy nghiền nát, không hề đình trệ chút nào, trực tiếp hóa giải bốn đạo công kích.

Đại địa trực tiếp phân liệt ra, bầu trời sụp xuống.

"Các ngươi muốn đối địch với Thần giới sao?"

Cách làm của bốn người rõ ràng làm cho Thần Sứ đã quen cao cao tại thượng không khỏi nổi giận!

Chỉ là ba tên Tiên Tổ và Ma Thần đều giống như bị sét đánh, thân thể run lên phun một ngụm máu tươi! Khí tức cũng bắt đầu hạ xuống!

Nhìn thấy Thần Sứ khẽ nhíu mày, ba tên Tiên Tổ và Ma Thần đều rùng mình, chuẩn bị thiêu đốt sinh mệnh chống đỡ đòn tiếp theo của Thần Sứ.

Bọn họ đều có lý do không thể lui bước.

Ở hạ giới chưa từng có mấy kẻ dám cãi lệnh Thần giới!

"Thần Sứ đại nhân, ta là người của Hỗn Linh học viện, người nắm giữ huyết mạch Thánh Ma này vừa vặn là khách quý của Hỗn Linh học viện chúng ta, chính là gia sư... Đại trưởng lão học viện tự mình mời, mong rằng Thần Sứ đại nhân có thể mở một mặt lưới, cho Hỗn Linh học viện một mặt mũi."

Đàm Tông Chiếu?

Thần Sứ cười lạnh một tiếng: "Từ lúc nào mà thế lực ở Hỗn Độn giới có thể chen chân vào đại giới khác?"

Chỉ thấy nam tử cầm một ngọc bài, khí tức cuồn cuộn không ngừng bao bọc quanh thân nam tử tạo thành một bình phong, khí tức của Thần Sứ va chạm với bình phong không ngừng nhấc lên gợn sóng nhưng vẫn không đánh tan được.

Bình chướng quanh thân Đàm Tông Chiếu run rẩy kịch liệt, có dấu hiệu sụp đổ.

Đột nhiên một nam tử trẻ tuổi đi tới trước người bọn họ, đối mặt với Thần Sứ.

"Thần Sứ tiền bối, mục đích ta tới đây chính là phụng mệnh gia sư, mong rằng Thần Sứ tiền bối cho gia sư mặt mũi."

Nhưng thật sự không ngờ lại phát sinh một loạt chuyện, kinh động cả Thần giới!

Đây là vật sư tôn cho hắn phòng thân, nghĩ là đã đủ dùng ở Phàm nhân giới rồi.

Tiểu Hắc nhìn nam tử này, cũng không khỏi sửng sốt.

Nghe được lời này, lòng Đàm Tông Chiếu trầm xuống.

Chỉ nghe Thần Sứ tiếp tục nói: "Huống hồ nơi này không phải Hỗn Độn Giới các ngươi!"

Vừa dứt lời, khí tức của Thần Sứ bùng nổ!

Chỉ thấy Đàm Tông Chiếu cầm ngọc bài trong tay, nhìn về phía Thần Sứ nói:

Nếu đã quyết định như vậy tự nhiên cũng phải làm triệt để.

Hắn rất coi trọng đám người Tiểu Hắc, cũng quyết định đặt cược trên người bọn họ.

Lúc này, Đàm Tông Chiếu không thể không ra mặt.

Đàm Tông Chiếu chắp tay nói.

Nghe vậy, Thần Sứ cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

"Vậy để đại trưởng lão Hỗn Linh học viện tự mình tới nơi này nói chuyện!"

Đang lúc Đàm Tông Chiếu còn muốn nói gì đó thì Tiểu Hắc lên tiếng.

"Đàm huynh, quên đi, ngươi không cần phải làm đến nước này."

Đàm Tông Chiếu quay đầu nhìn Tiểu Hắc, muốn nói lại thôi.

"Không có việc gì, yên tâm."

Nhìn ánh mắt bình thản của Tiểu Hắc, Đàm Tông Chiếu khẽ kinh hãi.

Mặc dù thời gian tiếp xúc với Tiểu Hắc không nhiều lắm, nhưng hắn lại hiểu được người như thế tuyệt đối sẽ không nói lời khuếch đại.

Tuy rằng sư tôn phía sau bọn họ rất ít ra tay, nhưng mỗi một lần ra tay đều ngăn sóng dữ, đối thủ cũng không có khả năng phản kháng.

Chỉ là có điều khiến cho Tân Hồng Y bất an, vì sao người kia còn chưa xuất hiện.

Đạo bất đồng bất tương vi mưu, lập trường bất đồng biến bọn họ thành kẻ địch.

Bất quá ánh mắt nhanh chóng kiên định.

Tựa hồ nhớ tới chuyện trước kia.

Trong đại quân Tà giới, Tân Hồng Y mặc chiến giáp, cả người nhuốm máu, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Ba tên Tiên Tổ và Ma Thần cảm thấy tuyệt vọng, cho dù thiêu đốt sinh mệnh cũng không cách nào chống đỡ được một chưởng này.

Phía sau, Tiên Đế và tiên sinh lo lắng không thôi.

Sao Lục Trường Sinh còn không ra tay? Nếu không ra tay e rằng tất cả mọi người sẽ ngã xuống!

Đám đệ tử của hắn cũng không một ai may mắn thoát khỏi!

Rốt cuộc là đang chờ cái gì?

Trên đại địa đã sụp xuống, Quý Thiên Dao đứng bên cạnh đám người Quý Liễu Chi, nhìn cảnh tượng trước mắt cũng vô cùng lo lắng.

Bọn họ đều là đệ tử của Lục tiền bối!

Lục tiền bối mà không ra tay e là bọn họ đều sẽ chết ở chỗ này.

Hay Lục tiền bối bị chuyện gì đó trì hoãn?...

Lúc này không phải nhẹ nhàng tùy tiện như trước.

Dứt lời, Thần Sứ lại đánh ra một chưởng.

Ngoan ngoãn chịu chết có lẽ còn có thể để cho những người khác may mắn thoát nạn.

Thần Sứ lại cười lạnh nói: "Còn có ai có thể cứu ngươi?"

Tuy rằng khó hiểu nhưng Đàm Tông Chiếu vẫn lui về phía sau.

Chẳng lẽ Tiểu Hắc thật sự còn thủ đoạn ứng đối?

Thời điểm này hắn còn có thể xuất hiện? Còn có thể giống như lúc trước nhẹ nhàng giải trừ nguy cơ, như bóp gà con bình thường, đánh bại Thần Sứ sao?

Lại nhìn về phía đám người Diệp Thu Bạch.

Chỉ thấy ánh mắt đám người Diệp Thu Bạch không có chút sợ hãi, khi đối mặt với công kích kinh khủng vậy mà vẫn không hề tuyệt vọng!

Ngay cả Tà Chủ nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ cũng không khỏi nhíu mày.

Biết chắc chắn phải chết cho nên không có ý nghĩ phản kháng sao?

Nhưng vào giờ khắc này, sự bất an trong lòng Tà Chủ và Tân Hồng Y đã được chứng thực.

Chỉ thấy một đạo bình chướng nhìn không tới điểm cuối từ trên không tinh vực chia năm xẻ bảy kéo dài! Giống như bao phủ toàn bộ vĩ độ, thậm chí cả Phàm nhân giới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận