Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 702 - Đêm tối buông xuống, huyết quang nở rộ

. . . .

Vào nơi trung tâm Tuyệt Hồn thành đã có thể nhìn thấy mặt trời.

Treo bên cạnh ngân hà lộng lẫy.

Theo thời gian trôi qua, mặt chậm rãi rơi xuống.

Bóng tường thành phía đông Luyện Ngục thành Luyện Ngục thành kéo dài dưới ánh mặt trời.

Cùng với bóng thành trì kéo dài, thiên địa càng trở nên tăm tối.

Điều này đại biểu cho đêm tối đang chậm rãi buông xuống.

Cảnh vật chung quanh có vẻ gió êm sóng lặng, chỉ có gió nhẹ thổi qua, cát vàng trên bình nguyên bay bay.

Phan Tà cùng Khâu Căn Ngân đồng thời lắc đầu.

Phan Tà và Khâu Căn Ngân nghe mà nhíu mày.

Rõ ràng lúc trước đánh thức lão tổ có cột sáng màu đỏ máu phóng lên cao, chắc chắn đã làm bại lộ vị trí Luyện Ngục thành."

"Huống hồ . . . . ."

Bên trong Luyện Ngục thành, Giang Thần hỏi:

"Vậy vì sao còn chưa tới?"

Rừng rậm ở tường thành phía bắc cũng có tiếng lá cây xào xạc.

Ba người Diệp Thu Bạch, Mục Phù Sinh cùng với Tiểu Hắc cũng không phải cái loại ưa ẩn nhẫn.

"Bọn họ có thể tới công thành hay không?

Trông hết thảy đều rất bình thản.

"Dù là tán tu hay đám người Tô Mộ U, Lâm Trí Nam đều là kẻ tâm cao khí ngạo, tự nhiên không muốn co đầu rút cổ ở trong thành trì, khiến tình cảnh của mình trở nên bị động hơn."

"Không nên gấp gáp, chờ bọn họ tới tìm cái chết là được."

"Hay là bởi vì hơi thở quá mức cường đại nên bọn họ không dám tới?"

"Hơn nữa, không có gì bất ngờ xảy mà nói, đến đêm nay sẽ phát sinh một chút sự tình. . . . . ."

A, ngoại trừ cái tên khắc dấu phù triện kia.

Hai mắt Phan Tà híp lại, ôm ngực nói:

Phong lôi chi lực thổi quét.

Chỉ còn có ngân hà lộng lẫy treo trên không.

Phan Tà lập tức nói: "Tới rồi, ra tay chém giết bọn họ!"

Phan Tà suy đoán rất chính xác.

Bên Bích Lạc Hoàng Tuyền Điện, Hàn Lê Trần nhìn về phía Khâu Căn Ngân hỏi:

Không thể không nói.

"Không nóng nảy, nhìn xem tình huống trước, nếu như bọn họ không địch lại thì chúng ta mới ra tay."

Khâu Căn Ngân lắc đầu nói:

"Khâu sư huynh, chúng ta cần đi hỗ trợ sao?"

Đợi cho ánh mặt trời hoàn toàn tắt hẳn.

"Nhớ rõ phải rút hồn, thần hồn của lão tổ vẫn còn suy yếu, tuy rằng thần hồn của bọn họ đối với lão tổ mà nói khôi phục không được quá nhiều, nhưng muỗi chân chung quy là thịt!"

Mọi người gật đầu.

Vô Gian Luyện Ngục bốn người, đều là hướng tới bắc hướng cửa thành chạy đến.

Tường thành phía bắc tức khắc có hơi thở tràn ra.

Thấy thế.

Đủ loại lực lượng đều phóng về phía hai khôi lỗi nửa bước Trọc Tiên cảnh trên tường thành!

Tiếng đàn tranh tranh giống như thiên quân vạn mã!

Đưa than trong ngày tuyết quý hơn dệt hoa trên gấm nhiều.

Ba người Hàn Lê Trần gật gật đầu.

Đi theo sau bốn người Phan Tà, cũng đi tới tường thành phía bắc.

Hai khôi lỗi nửa bước Trọc Tiên cảnh dưới sự công kích của đám người Nhạc Chính Trì, nháy mắt liền biến thành bột mịn!

Công kích không ngừng, trực tiếp va chạm với tường thành.

Bốn người Phan Tà bước bước lên trên tường thành, ngay sau đó đồng thời đánh ra một chưởng.

Huyết khí ngưng tụ, bốn chưởng ấn màu máu to lớn quét về phía công kích của mấy người Nhạc Chính Trì.

Công kích của hai bên va chạm, dư ba hóa thành sóng âm khuếch tán, phát ra từng tiếng nổ.

Bốn người Phan Tà hơi lui về phía sau, chưởng ấn màu máu tiêu tán.

"Khâu Căn Ngân, các ngươi qua bên kia ngăn bọn họ lại, chờ chúng ta giải quyết mấy tên này sẽ sang."

Giống như không để ý tới chuyện này vậy.

Phan Tà chỉ hơi kinh ngạc một chút liền bình thường trở lại.

"Các ngươi liên thủ sao?"

Cửa thành bị phá, hóa thành vụn gỗ bay tán loạn!

Chỉ thấy phía đông có phù triện chi lực mang tính hủy diệt và kiếm ý đã ập tới.

Thần Huy tiến lên trước một bước, tay cầm trường thương.

Phong lôi chi lực không ngừng uốn lượn trên trường thương giống như lôi long phun tức, phụt ra ở mũi thương.

Chỉ thấy trên mặt Thần Huy treo nụ cười cuồng ngạo, thương chi ý không ngừng bùng nổ!

Tính cách và khí thế hắn phát ra hoàn toàn tương đồng, giống như một thanh trường thương xuyên phá chân trời.

"Chỉ là vài tên tà tu bất nhập lưu mà thôi, đối phó với các ngươi, mấy người chúng ta đủ rồi!"

Nghe lời nói như thế.

Phan Tà không giận mà cười:

"Đã sớm nghe nói ngươi không coi ai ra gì, xem ra. . . . . ."

Nhưng mà còn chưa có nói xong thì sắc mặt Phan Tà khẽ biến, bỗng nhiên quay đầu nhìn về tường thành phía đông!

"Như thế nào, ngươi còn muốn ai tới?"

Nhạc Chính Trì bình đạm nhìn, đặt đàn cổ trên đùi, đôi tay đánh đàn, ba ngón tay đặt ở trên dây đàn.

"Nhạc Chính Trì, Thần Huy? Chỉ có mấy tên tán tu các ngươi tới sao?"

Không khỏi hỏi:

Phan Tà ngưng trọng nhìn về phía trước, lại không có nhìn thấy bóng người hắn muốn nhìn đến.

Đồng thời công kích của đối phương cũng biến mất theo.

Tuy rằng bọn họ đánh vào trong thành trì thì lão tổ sẽ ra tay đánh chết đối phương.

Chung quy lão tổ vẫn đừng nên bại lộ quá sớm mới thỏa đáng.

Huống hồ việc nhỏ thế này còn muốn lão tổ hỗ trợ? Chẳng phải sẽ làm lão tổ khinh thường bọn họ?

Khâu Căn Ngân nhìn thoáng qua Phan Tà, ngay sau đó liền mang theo ba người Hàn Lê Trần chạy đến tường thành phía đông.

Nghe được Phan Tà nói.

Thần Huy cười lạnh một tiếng, trường thương lập tức theo tay chỉ thẳng, mũi thương lập loè ánh sáng.

"Bốn người các ngươi muốn đánh chết tất cả chúng ta sao?"

"Không khỏi có chút khinh thường chúng ta rồi?"

Vẻ mặt Nhạc Chính Trì không có chút biến hóa, nhưng mà ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Miêu Bang và Nhiếp Băng Thần cũng tức giận.

Tuy rằng là tán tu, phía sau không có thế lực chống đỡ như mấy người Tô Mộ U, Lâm Trí Nam.

Nhưng thiên phú của bọn họ cùng với thanh danh mà bản thân có được khiến cho tính cách của bọn họ cao ngạo, tầm mắt cũng cao.

Bị bốn người Phan Tà khinh thường như thế tự nhiên sẽ tức giận.

"Cũng không phải khinh thường các ngươi, mà là sự thật."

Phan Tà mở bàn tay, giữa hai chân mày xuất hiện một tia sáng màu đỏ, bắt đầu lập loè!

Ngay sau đó Giang Thần, Hãn Hoa cùng với Hoàng đều làm động tác giống như Phan Tà.

Giữa hai chân mày có tia sáng màu đỏ lóe lên!

"Nếu như khinh thường các ngươi thì ta cũng sẽ không sử dụng một chiêu này."

"Nhưng mà sau một chiêu này thì các ngươi cũng không có bất kỳ cơ hội phản kháng nữa. . . . . ."

Vừa dứt lời.

Tia sáng đỏ giữa hai chân mày bốn người đồng thời nở rộ!

Hóa thành một đạo huyết quang thật lớn bao bọc bốn người ở bên trong.

Một cỗ lực lượng cực kỳ tà ác mang theo sát ý không ngừng lan tràn.

Thực lực của bốn người đang tăng lên.

Nhạc Chính Trì, Thần Huy cùng với Miêu Bang và mấy tên tán tu khác đều thay đổi!

Rõ ràng chỉ có tu vi Trọc Tiên cảnh.

Thế mà bây giờ đang dùng một tốc độ cực kỳ khủng bố rảo bước tiến lên Địa Tiên cảnh!

Đây là bí pháp gì?

Thế mà mạnh mẽ tăng cảnh giới lên tới Địa Tiên cảnh?

Cùng lúc đó.

Cảm nhận được cỗ hơi thở này, đám người Diệp Thu Bạch cũng ngưng trọng nhìn về tường thành phía bắc.

"Có khả năng muốn xảy ra chuyện rồi. . . . . ."

Mục Phù Sinh ngưng trọng nói.

"Xem ra ta dự cảm không có sai. . . . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận