Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 939 - Thanh Vân kiếm tái hiện!

. . . .

Lấy một địch ba mà không rơi vào thế hạ phong.

Mấy tồn tại mà người Thanh Vân kiếm tông, thậm chí còn toàn bộ Man hoang giới vực đều sợ hãi, vô lực chống cự.

Khi đối mặt với Diệp Thu Bạch lại giống như mấy con kiến vậy.

Ba người đồng thời toàn lực tiến công nhưng trực tiếp bị Diệp Thu Bạch dùng một kiếm trảm phá!

Bên trong kiếm trận hộ tông, các trưởng lão Thanh Vân kiếm tông cảm khái nói:

"Quả nhiên, Diệp tông chủ vẫn là Diệp tông chủ kia, thực lực vẫn cường hãn như thế."

"Thời điểm sáng lập Thanh Vân kiếm tông, thực lực không chênh lệch nhiều so với chúng ta, nhưng hôm nay chúng ta đã khó mà nhìn thấu."

Ba tên Thiên Tiên cảnh đỉnh thế mà lại không làm gì được một tên Thiên Tiên cảnh trung kỳ?

Nếu như không phải nhìn ra cảnh giới chân thật của đối phương.

Trở thành tồn tại vô địch đương thời!

Đây là làm như thế nào chứ?

Hắn cũng muốn trở thành kiếm tu như sư tôn.

"Không còn thủ đoạn nào khác sao?"

Trưởng lão Thanh Vân kiếm tông trên cơ bản đều là các kiếm tu hàng đầu ở Man hoang giới vực.

Bọn họ sẽ nghĩ rằng mình đang đối mặt với cường giả bước vào Thần cảnh.

Một người một kiếm ngăn cản thiên quân vạn mã.

Hạo Thiên không nói gì, nhấp môi nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Thu Bạch, bàn tay nắm chặt.

Lại còn có thể nhẹ nhàng ứng phó công kích của bọn họ.

"Nếu chỉ như thế thì Vong Hồn Linh Cung không cách nào đạt được mục đích."

Cung Nho nhìn một màn trước mắt mà cảm thấy vô kinh hãi.

Nghe vậy.

Giờ phút này Diệp Thu Bạch mang đến cho bọn họ loại cảm giác tương tự.

Diệp Thu Bạch cầm chặt Hỗn Nguyên Tiên Kiếm, thân ở trung ương kiếm vực, sắc mặt bình đạm nhưng bên trong hai tròng mắt lại chứa đầy sát ý, nhìn chằm chằm ba người trước mắt.

Ba người đồng thời dùng máu vẽ vẽ gì đó trong hư không.

Tựa hồ đang đấu tranh tư tưởng.

Một chữ "vong" to lớn xuất hiện!

"Nếu không ra tay thì thật sự không cách nào làm gì tên này."

La Kiện dùng mu bàn tay lau máu nơi khóe miệng, biểu tình dữ tợn cất tiếng cười to:

Cảnh Tân Nguyệt không cách nào chịu đựng, ánh mắt nhìn về phía Cung Nho cùng La Kiện rồi nói:

Vừa dứt lời.

Diệp Thu Bạch, nguyên nhân ngươi thất bại ở chỗ này chính là vì ngươi quá kiêu ngạo, cho chúng ta cơ hội!"

"Ha ha ha ha!

La Kiện cùng Cung Nho nghe xong sắc mặt khó coi, có chút trắng bệch, đồng tử co lại.

Từng sợi hơi thở huyết tinh tới cực hạn tản ra từ phù tự.

Theo phù tự hoàn thiện, khuôn mặt ba người Cảnh Tân Nguyệt đã tái nhợt như xác chết, hơi thở càng thêm suy yếu.

Thậm chí khóe miệng bắt đầu có máu chảy ra!

Nhưng mà khi bọn họ lại cảm nhận được sự sắc nhọn từ kiếm vực của Diệp Thu Bạch thì đột nhiên cắn răng một cái, cắt mở đầu ngón tay.

Khoảnh khắc ba người sắp sửa hoàn thành.

Mới đầu nhìn qua trông giống như hài tử vẽ bậy.

Máu ba người rơi ra ngưng tụ ở trước mặt!

Phù tự bắt đầu gợn sóng, chậm rãi hóa thành một đại võng màu máu.

Bên trong đại võng có một đầu vong linh màu máu giống như bò ra từ trong luyện ngục, một tay cầm đao đỏ một tay cầm viên thuẫn.

Hơi thở nó tản ra làm cho mấy người Thanh Vân kiếm tông cảm thấy hoảng hồn!

Ngay cả Lương Phong cũng cảm nhận tình thế không ổn, vội vàng nhìn sang Tiểu Hắc cùng Thạch Sinh, gấp giọng hô:

"Nhanh chóng đi giúp tông chủ đi, một mình hắn không cách nào ứng phó?!"

Thạch Sinh lại cười nói:

"Không cần lo lắng, chút chuyện này đại sư huynh vẫn có thể ứng phó, huống hồ đây là chuyện của hắn, tự nhiên hắn muốn đích thân xử lý."

Tiểu Hắc cũng nói:

"Sớm biết thế này ta liền đi theo nhị sư tỷ, chắc chắn ở chỗ nàng có rất nhiều kẻ muốn ăn đòn, ở chỗ này căn bản không tới lượt ta động thủ."

Ngay cả kiếm trong tay Cung Nho cũng hoàn toàn tĩnh lặng!

Nhưng mà khoảnh khắc thanh kiếm này xuất hiện thì kiếm ý chung quanh giống như đình trệ hết.

Kiếm trong tay chuyển thành một thanh trường kiếm mang theo hơi thở cổ xưa, trông cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Diệp Thu Bạch đưa Hỗn Nguyên Tiên Kiếm vào vỏ kiếm.

Vừa dứt lời.

"Thời điểm một người có được hy vọng, ngươi lạnh đánh tan hy vọng mới có thể làm hắn thật sự cảm nhận được sự tuyệt vọng chân chính. . . . . ."

Giờ phút này.

Cung Nho nhìn Diệp Thu Bạch cười lạnh nói:

"Như thế, các hạ nên ứng phó như thế nào đây?"

Diệp Thu Bạch lại không hề cuống quít hay bối rối.

Sắc mặt bình tĩnh nhìn thoáng qua huyết sắc vong linh, lại nhìn về phía ba người rồi nói:

"Nếu trong tình huống bình thường thì ta tự nhiên sẽ không cho địch nhân bất kỳ cơ hội nào."

Ba người nghe vậy sửng sốt.

Diệp Thu Bạch tiếp tục nói:

"Nhưng mà vì các ngươi làm ra mấy chuyện điên rồ với Thanh Vân kiếm tông, với Man hoang giới vực, với toàn bộ giới vực vĩ độ thấp nên ta không thể dễ dàng bỏ qua cho các ngươi?"

Vậy cũng không cần phải lo lắng.

Bất quá nếu hai sư đệ của Diệp Thu Bạch yên tâm với hắn thế này.

Lương Phong bên cạnh nghe hai người đối thoại mà không biết nên nói cái gì.

Tiểu Hắc nghe xong mới không tình nguyện gật gật đầu.

"Sư huynh, ngươi cứ chờ đi, chờ đại sư huynh xử lý xong chuyện nơi đây sẽ tới giúp mấy người nhị sư tỷ."

Nghe xong, Thạch Sinh không khỏi cười:

Thanh Vân kiếm!

Ba người Cảnh Tân Nguyệt nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Thu Bạch, sắc mặt trở nên ngưng trọng trong nháy mắt.

Đây chẳng lẽ chính là tuyệt chiêu áp đáy hòm của đối phương sao?

Tiểu Hắc cùng Thạch Sinh thấy được một màn này.

Đều cực kỳ tự giác phóng thích lực lượng bảo hộ Lương Phong cùng với mấy người Thanh Vân kiếm tông.

Đồng thời trong lòng thầm nghĩ.

Xem ra đại sư huynh thật sự tức giận.

Vốn dĩ không cần dùng Thanh Vân kiếm cũng thể nhẹ nhàng chém giết huyết sắc vong linh.

Nhưng mà đại sư huynh lại muốn dùng Thanh Vân kiếm, muốn dùng lực lượng tuyệt đối để chém nát hy vọng của đối phương.

Giết người tru tâm chính là như vậy.

Đột nhiên huyết sắc vong linh phát ra tiếng gào rống tràn ngập tức giận.

Tay nó cầm huyết đao từ trên chém xuống, chém về phía Diệp Thu Bạch.

Tiếng gào thét vang lên.

Không gian xuất hiện một cái khe cháy đen do lửa trên huyết đao thiêu đốt.

Thấy một màn như vậy.

Diệp Thu Bạch một tay nắm lấy vỏ kiếm, một tay nắm lấy chuôi kiếm.

Hắn cũng không biết với thực lực hiện tại có thể rút được mấy phần Thanh Vân kiếm.

Cho nên hắn không chỉ muốn giết người tru tâm.

Còn muốn nhân cơ hội kiểm tra đo lường thực lực của chính mình, xem xem có thể phát huy ra một phần uy năng của Thanh Vân kiếm hay không!

Ầm!

Theo đôi tay Diệp Thu Bạch bắt đầu dùng sức.

Một đoạn thân kiếm nhỏ chậm rãi lộ ra!

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kiếm khí từ thân kiếm bùng nổ lao ra!

Không gian chung quanh nhao nhao sụp đổ.

Cỗ kiếm khí này trong mắt người khác như là đại biểu kiếm đạo tinh thuần nhất thế gian.

Hoặc có thể nói đây là kiếm chi đại đạo!

Ba người Cung Nho cảm nhận được mà thần sắc khiếp sợ.

Ngay cả thanh kiếm trong tay Cung Nho cũng điên cuồng run rẩy, giống như muốn thoát khỏi tay hắn, hướng về Thanh Vân kiếm mà thần phục!

Diệp Thu Bạch cũng có thể cảm giác được tiên khí trong cơ thể mình đang tiêu hao với một tốc độ cực kỳ khủng bố.

Nhưng hắn cũng không có ý định dừng lại.

Lần này rút được một nửa Thanh Vân kiếm.

Giờ khắc này, ở phía sau Diệp Thu Bạch như có một thanh diệt thế chi kiếm chậm rãi hiện lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận