Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1080 - Trồi lên mặt nước, ý của Thánh Điện

. . . .

Lôi đinh khổng lồ tựa như xuyên qua thiên địa!

Sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng khi nhìn thấy một màn này.

Chỉ một cây lôi đinh thôi e là đã đủ để phá hủy một nửa giới vực.

Hôm nay bốn cây Trấn Thần Lôi Đinh nặng nề rơi xuống phân biệt cắm vào bốn vị trí trên thân thể to lớn của Côn Bằng.

Côn Bằng đau đớn phát ra một tiếng rống rung trời!

Tiếng rống làm cho cả giới vực run rẩy.

Đám thiên kiêu đứng trước bia đá, bao gồm đám người Hồng Anh đều bị tiếng rống khiến cho khí huyết cuồn cuộn, liên tục lui về phía sau.

"Mong Côn Bằng tiền thứ lỗi, tất cả đều vì tương lai của Phàm nhân giới."

"Tương lai? Kết giới bị phá, cổ chiến trường bị tùy tiện khai phá, một khi cổ chiến trường bị phá hư thì Phàm nhân giới cũng sẽ mất đi cánh cửa!"

Phía trên không, Nam Tòng Ẩn ngưng trọng nhìn, cho dù bị trọng thương và kéo dài lâu như vậy, thương thế ảnh hưởng đến bản nguyên, nhưng Côn Bằng vẫn có năng lực giãy giụa.

Côn Bằng đè nén vô tận lửa giận gào lên:

Vô số ma thú trong hải vực đều bị sóng biển nhấc lên, trong lúc nhất thời đất rung núi chuyển!

Một giới mà không có Giới môn sẽ như thế nào?

Cũng có người khóe miệng tràn máu.

"Tiên giới có cửa, Thần giới có cửa, Tà Ma vực cũng có cửa! Nếu như cửa biến mất, các ngươi có thể gánh vác hậu quả ?!"

Giống như toàn bộ lục địa đều quay cuồng.

Mỗi lần thân thể to lớn kia giãy giụa quay cuồng đều sẽ nhấc lên sóng to gió lớn trong hải vực vô tận!

Hà Thượng Khách chắp tay nói.

Giới môn biến mất, kiếp nạn hàng lâm, Phàm nhân giới sẽ rơi vào tình cảnh dầu sôi lửa bỏng, tràn ngập nguy cơ.

Dựa theo suy đoán của bọn họ, bốn cây Trấn Thần Lôi Đinh này đủ để Côn Bằng không còn bất kỳ năng lực hành động!

Nam Tòng Ẩn nghiêm túc nói:

Phàm nhân giới tự nhiên cũng có Giới môn.

Đại biểu cho các tộc loại ở giới khác có thể tiến quân thần tốc mà không có chút trở ngại.

Côn Bằng đã sống bao lâu?

Côn Bằng phát ra kột tiếng thở dài, thân thể như dãy núi liên miên cũng đình chỉ giãy giụa.

Một số người nghe xong mà cảm thấy mờ mịt.

Đó là không biến thích nghi, không thể được."

Lúc này, Nam Tòng Ẩn cùng Hà Thượng Khách liếc mắt nhìn nhau.

"Côn Bằng tiền bối, Phàm nhân giới đã suy sụp đến nước này, thời kỳ đặc thù nên có thủ đoạn đặc thù, nếu vẫn còn dựa theo tư tưởng của các tiền bối e rằng không xong.

Mạng nhện không ngừng kéo dài, cuối cùng phủ kín lá chắn trước mắt mọi người.

Quyển trục trải ra, có mạng nhện bắt đầu bò đầy lá chắn!

Liền ném hai quyển trục trận pháp vào lá chắn bia đá.

Ai...

Dù sao bọn họ cũng không biết chuyện Tà Ma Vực, cũng không biết Tiên giới Thần giới trong miệng Côn Bằng đến tột cùng là nơi nào.

Nhưng mấy lời rơi vào trong tai đám người Diệp Thu Bạch liền khiến ánh mắt bọn họ trở nên ngưng trọng.

Mục đích của Giám Sát Thánh Điện có liên quan đến chuyện Tà Ma Vực!

"Tiểu tử, ý nghĩ của các ngươi ta liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu, bất quá hôm nay ta cũng đã hết sức, kế tiếp liền xem tạo hóa của Phàm nhân giới đi..."

Sau khi nói xong những lời này Côn Bằng liền yên lặng.

Nhìn bao nhiêu nhân vật muôn hình muôn vẻ? Cho nên một người suy nghĩ cái gì, lời nói là thật hay giả Côn Bằng liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Ngay cả thời thượng cổ cũng không có mấy người biết.

Cùng lúc đó trong một quyển trục khác có từng con nhện bắt đầu bò lên mạng nhện.

Mỗi một con nhện đều cực kỳ nhỏ bé nhưng chúng nó lại mang theo một cỗ khí tức hủy diệt!

Những con nhện mang theo khí tức hủy diệt có số lượng khổng lồ, bò kín cả mạng nhện.

Nam Tòng Ẩn dẫn đầu lui về phía sau một bước, cũng nói:

"Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, nếu như các ngươi còn đứng ở vị trí này sẽ bị nổ đến hồn phi phách tán."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người bắt đầu lui về phía sau.

Dù sao không ai muốn đùa giỡn với tính mạng của mình.

Huống chi ngay cả cường giả cấp bậc Thần Chủ như Nam Tòng Ẩn và Hà Thượng Khách cũng lui vài bước kìa.

Bọn họ còn ngây ngốc đứng tại chỗ... Chờ chết sao?

Nam Tòng Ẩn và Hà Thượng Khách thấy một màn như vậy thì mừng rỡ.

Tất cả đều không liên quan đến hắ nữa, chuyện nên làm cũng đã làm rồi.

Phàm nhân giới sẽ đi về hướng nào, là triệt để ngã xuống hay là tiếp tục tiến về phía hưng thịnh?

Cuối cùng vẫn bị phá.

Côn Bằng cũng thở dài một tiếng.

Từng luồng khí tức cổ xưa cùng ùn kéo tràn ra không gian xung quanh.

Trận nổ tung này không hề tạo ra một chút âm thanh nào.

Giống như tất cả thanh âm đều bị cơn lốc hủy diệt nuốt chửng rồi.

Yên tĩnh mà chết lặng!

Lá chắn lặng lẽ không một tiếng động sinh ra một cái miệng rộng.

Giờ khắc này tất cả mọi người mới hiểu được vì sao Giám Sát Thánh Điện gọi bọn họ tới, vì sao muốn triệu hoán toàn bộ nhân vật thiên kiêu ở giới vực vĩ độ cao.

Chính là vì để cho một người trong đó được tàn hồn tán thành, tấm bia đá mở ra, để lá chắn xuất hiện lỗ hổng.

Như vậy bọn họ mới có thể dùng sát trận đặc thù tiến hành phá hư từ bên trong!

Bên trong luôn yếu ớt hơn bên ngoài, đây là đạo lý đơn giản mà tất cả mọi người đều hiểu.

Khi lá chắn bị phá hủy, tấm bia đá đứng lặng phía trước vẫn không hư hao chút nào...

Mà là tất cả nổ tung cùng một lúc!

Từng luồng khí tức màu xám tràn ra, không phải từng con từng con nổ tung.

Những con nhện bò đầy bình chướng kia đột nhiên bùng nổ khí tức hủy diệt cuồn cuộn!

Đồng thời nặn ra một đạo ấn quyết phức tạp.

Nam Tòng Ẩn và Hà Thượng Khách liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu.

Sau khi tất cả mọi người lui tới vị trí nhất định, lui tới cái đuôi to lớn của Côn Bằng.

Lá chắn bảo vệ cổ chiến bị phá, vậy có thể tùy ý an bài nhân thủ tiến vào bên trong!

Mặc dù theo ghi chép trong cổ tích thì bí cảnh truyền thừa vẫn có hạn chế, dẫn đến bọn họ không thể trực tiếp tiến vào cướp đoạt truyền thừa.

Nhưng Giám Sát Thánh Điện chưa bao giờ thiếu thiên kiêu.

Chỉ cần có được kiện thần vật kia, tất cả đều nằm trong tay Giám Sát Thánh Điện.

Hà Thượng Khách đột nhiên ra tay, từng tia thần hồn chi lực đánh vào mi tâm của chúng thiên kiêu!

Tất cả mọi người bị đánh trở tay không kịp.

Bao gồm cả đám người Diệp Thu Bạch cùng với Mục Phù Sinh?

Sắc mặt Trương Thư Minh trở nên khó coi hỏi:

"Tiền bối, đây là ý gì?"

Trình Vinh Chỉ cũng trầm giọng nói:

"Xem ra tiền bối cũng không muốn chúng ta nói ra chuyện nơi này?"

Hắn đã cảm giác được thần hồn bị giông xiềng, chính là cấm chế.

Hà Thượng Khách lạnh lùng nói:

"Đương nhiên là như thế, nếu như các ngươi nguyện ý giữ bí mật chuyện xảy ra ở nơi đây, cấm chế sẽ không khởi động... Đương nhiên cũng không nên thử hóa giải, các ngươi không có năng lực này."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt chúng thiên kiêu vô cùng khó coi.

Quả thật có người muốn truyền tin tức cho tông môn mình.

Đương nhiên tất cả đều là thiên kiêu, đều cao ngạo, làm sao có thể chấp nhận chuyện người khác thiết hạ cấm chế trên người?

Đám người Diệp Thu Bạch lại không quan tâm.

Dù sao trong thần hồn của bọn họ có phòng hộ do Lục Trường Sinh tự tay bày ra.

Cấm chế còn chưa tới chỗ thần hồn đã bị phòng hộ của Lục Trường Sinh ngăn cản...
Bạn cần đăng nhập để bình luận