Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1088 - Vạn Kiếm Quy Tông, Canh Kim Kiếm Hạp

. . . .

Kiếm, không phải vật trang trí.

Không phải đặt ở đó để người ta thưởng thức.

Nơi trở về của chúng là chiến trường! Là cùng người khác tỷ đấu, nếu như không có triệt để vỡ vụn thì không có khả năng cứ yên lặng như vậy.

Tất cả đoạn kiếm trong kiếm một bởi vì chủ nhân của bọn chúng vẫn lạc, không cách nào cùng nhau giết địch uống máu cho nên mới rên rỉ không cam lòng.

Lời Diệp Thu Bạch nói làm cho tất cả các thanh kiếm gãy ngoại trừ thanh kiếm trên đỉnh núi bắt đầu run rẩy!

Dường như sắp thoát khỏi mảnh đất này.

Từng luồng kiếm ý xông thẳng lên trời, bao phủ cả tòa kiếm mộ bên trong.

Cùng kiếm sinh ra cộng hưởng, nếu như là bội kiếm mình một mực sử dụng mà nói, chuyện cộng hưởng đối với kiếm tu có thiên phú như bọn họ là chuyện không có gì khó khăn.

Chỉ hai điểm này thôi, muốn sinh ra cộng hưởng cùng những đoạn kiếm đã là chuyện khó như lên trời.

Bọn họ tự nhiên có thể nhìn ra Diệp Thu Bạch cộng hưởng cùng vớ những đoạn kiếm này.

Hơn nữa thực lực và cảnh giới của chủ nhân đời trước mạnh hơn bọn họ rất nhiều.

Bất quá đây chỉ là suy nghĩ của người bình thường.

Người có sự chênh lệch, kiếm cũng có sự chênh lệnh.

Tất cả mọi người kinh ngạc đưa mắt nhìn.

Bất quá... Được những đoạn kiếm này tán thành thì có ích gì chứ?

Người ở đây đều không phải phàm nhân, chính là thiên kiêu đến từ các thế lực lớn.

Diệp Thu Bạch đã làm gì? Không phải chỉ nói một câu thôi sao?

Nhưng mà bọ họ chưa từng tiếp xúc với những đoạn kiếm này.

Chỉ là mặc dù đoạn kiếm đang run rẩy nhưng lại không có rút ra.

Lúc Đỗ Vân cúi đầu nhìn, thần sắc cũng hơi kinh dị.

Bất quá sau khi cộng hưởng với những đoạn kiếm này, Diệp Thu Bạch cũng có thể cảm nhận được một ít suy nghĩ của chúng.

Đỗ Vân khẽ nhíu mày, ánh mắt lại chuyển tới thanh kiếm gãy cắm trên đỉnh.

Hắn chỉ muốn thanh kiếm mạnh nhất, cho nên cho dù Diệp Thu Bạch có cộng hưởng với những đoạn kiếm phía dưới cũng không liên quan gì đến hắn.

"Thanh kiếm này rất khó thuần phục."

Mỗi khi đi ngang qua mấy thanh đoạn kiếm, đoạn kiếm đều bắt đầu điên cuồng run rẩy, tựa hồ đang cung nghênh vương của bọn họ!

Tiếng nói vừa dứt.

Nhìn thì là từng thanh kiếm một, bất quá thật ra chúng nó đều diễn hóa từ thanh kiếm trên đỉnh núi.

Kiếm ý trong cơ thể hắn đang bị áp chế!

Nếu như không cách nào làm cho đoạn kiếm trên đỉnh núi đồng ý, như vậy bọn chúng không cách nào thoát ly kiếm mộ.

"Suy nghĩ của ta ngươi cũng đã biết."

Diệp Thu Bạch nhìn chằm chằm đoạn kiếm tơ vàng, thản nhiên nói:

Dường như trong kiếm vực này, Diệp Thu Bạch chính là vương giả tuyệt đối, cho dù cảnh giới của hắn cao hơn đi nữa cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thần phục.

Nghĩ tới đây, Diệp Thu Bạch cũng từng bước đi lên đỉnh núi.

Kiếm vực triển khai!

Dưới sự bao phủ của Kiếm Vực, kiếm ý Kiếm Thần rót vào trong đoạn kiếm tơ vàng.

Đỗ Vân còn muốn nói gì, nhưng khi bị kiếm vực bao phủ, sắc mặt hắn đại biến!

Khi tới đỉnh núi, Đỗ Vân nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch, nói:

"Kiếm, không phải dùng để thuần phục, chỉ khi nó tán thành ngươi, ngươi mới có thể mang nó đi." Dường như không cảm nhận được sự đau đớn trong lòng bàn tay, Diệp Thu Bạch thản nhiên nói.

Tùy ý để từng luồng kiếm khí từ trên đường vân tơ vàng đâm thủng lòng bàn tay.

Diệp Thu Bạch không hề nhìn Đỗ Vân mà trực tiếp nắm lấy chuôi kiếm tơ vàng.

"Nếu như ngươi cảm thấy ta có tư cách, vậy theo ta đi."

"Nếu như ngươi cảm thấy ta không có tư cách này... Đương nhiên, ta không cho là mình không đủ tư cách."

Nói xong câu cuối cùng, ánh mắt Diệp Thu Bạch vô cùng kiên định!

Đây là sự kiên định đối với kiếm đạo của mình!

Oanh...

Giờ khắc này, đoạn kiếm tơ vàng bắt đầu run rẩy.

Đỗ Vân cũng mở to hai mắt.

Chẳng lẽ?

Có lần đầu tiên, cũng sẽ có lần thứ hai.

Giống như hết thảy đều là hư vô.

Không có bất kỳ khí tức, cũng không có bất kỳ quy tắc chi lực nào.

Ý thức của Diệp Thu Bạch đột nhiên bị kiếm tơ vàng kéo vào trong một thế giới trống rỗng.

Sau khi bổ sung chỗ đứt gãy xong.

Diệp Thu Bạch nhìn đoạn kiếm tơ vàng, ngàn vạn đoạn kiếm xung quanh hóa thành từng luồng kiếm chi đạo tắc bắt đầu bổ khuyết đoạn kiếm tơ vàng!

Ngay lúc này.

Theo đoạn kiếm tơ vàng rời khỏi.

Cả kiếm mộ run rẩy không thôi, từng thanh đoạn kiếm vào giờ khắc này đồng thời bay ra.

Chỉ thấy từng thanh kiếm gãy không ngừng xoay tròn xung quanh Diệp Thu Bạch.

Tuy đã là đoạn kiếm nhưng tiếng kiếm vẫn vang vọng, trong trẻo.

Đỗ Vân nhìn cảnh này khẽ nhíu mày, lập tức nhún vai đi xuống.

Trước khi rời khỏi kiếm mộ, Đỗ Vân quay đầu nhìn Diệp Thu Bạch, lẩm bẩm:

"Trước kia ta luôn coi kiếm là công cụ, ngươi đã dạy ta một bài học."

"Đã như vậy, coi như thiếu ngươi một ân tình đi."

Nói xong, Đỗ Vân cũng không quay đầu lại rời đi.

Cánh tay dùng sức rút đoạn kiếm tơ vàng, giờ khắc này đoạn kiếm phá đất mà ra!

Diệp Thu Bạch thấy thế mỉm cười.

Từng luồng kiếm khí phóng lên trời!

Theo đoạn kiếm tơ vàng run rẩy, toàn bộ đoạn kiếm trong kiếm mộ cũng bắt đầu run rẩy theo.

Mỗi một lần rung rẩy thì biên độ và tần suất đều tăng.

Đoạn kiếm run rẩy nhiều hơn!

Chỉ có một nam tử áo trắng đang mỉm cười nhìn hắn.

Diệp Thu Bạch nhận ra nam tử áo trắng này.

Hắn chính là nam tử kiếm tu trong ký ức của đoạn kiếm, dùng hết sinh mệnh cùng vạn kiếm chiến đấu với nam tử tà dị.

"Xem ra ngươi đã biết chuyện Tà Ma vực?"

Nam tử áo trắng cười nhìn Diệp Thu Bạch, nói.

"Đã như vậy ta cũng không nói nhiều."

Ta chỉ nói với ngươi một chuyện."

Nói tới đây, biểu tình của nam tử áo trắng trở nên cực kỳ ngưng trọng, nghiêm túc nói:

" Người của Tà Ma Vực cực kỳ cường đại, bọn họ không chỉ có thực lực mà ở kế sách công tâm cũng cực kỳ khủng bố."

"Lúc trước Phàm nhân giới bại trận có nguyên nhân do Tà Ma Vực công tâm, dẫn đến nội bộ dần dần sụp đổ, cũng là nguyên nhân chủ yếu.

Diệp Thu Bạch gật đầu.

"Đã như vậy thì có thể trong Phàm nhân giới còn có quân cờ Tà Ma Vực lưu lại."

"Có khả năng này."

Nam tử gật đầu nói:

"Bất quá ta cần xác định, khi Tà Ma Vực giáng lâm, ngươi có thể cam đoan ý chí của mình kiên định, sẽ không bởi vì khiếp chiến mà chạy trốn sao? Sẽ không bị Tà Ma Vực xúi giục sao? Sẽ không vì dục vọng cá nhân mà chôn vùi đại cục Phàm nhân giới sao?"

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch nghiêm túc nói:

"Ta là một kiếm tu, tự nhiên sẽ không sợ chiến, đồng thời cũng sẽ không vì lợi ích mà phản bội Tà Ma Vực."

"Đương nhiên, trong dục vọng cá nhân nếu bao gồm người nhà và sư môn, như vậy ta sẽ lấy người nhà và sư môn làm trọng."

Nam tử nghe được câu trả lời lại nở nụ cười.

"Tốt lắm, trên thế giới này không có thánh nhân, không có ai trơ mắt nhìn gia đình và những người thân cận chết đi, nếu quả thật có thể làm được điều này, thì đó không phải là một người, mà là một khôi lỗi."

Nam tử áo trắng vươn tay về phía trước, một hộp kiếm xuất hiện trên hai tay hắn.

"Đây là Canh Kim Hạp, như ngươi thấy, kiếm của ngươi có thể lưu trữ trong hộp kiếm và cùng xuất ra vào thời khắc mấu chốt."

"Hôm nay nó thuộc về ngươi."

Nói tới đây, nam tử đưa kiếm hạp tới.

Diệp Thu Bạch nâng hai tay tiếp nhận, cũng nói:

"Yên tâm đi tiền bối, Canh kim kiếm hạp sẽ không phủ bụi trong tay ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận