Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 672 - Kẻ thất bại xuống đài

. . . . .

Kéo dài khoảng cách.

Diệp Thu Bạch cũng không có dùng đan dược trước.

Nếu dùng sẽ hao phí thời gian ít nhất là một nhịp thở.

Chút thời gian ngắn ngủi này đã đủ để cho Khâu Lộc xông đến gần lần nữa.

Cho nên Diệp Thu Bạch tính toán sử dụng chút linh khí cuối cùng mạnh mẽ thi triển Thái Sơ Kiếm Kinh kiếm thứ ba!

Phá ma!

Kiếm vực bỗng nhiên triển khai, kiếm ý Siêu phàm cảnh gào thét.

Kiếm đạo của Diệp Thu Bạch là vương giả chi kiếm, có thể hoàn toàn áp chế là chuyện rất bình thường.

Giống như có một cục đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng.

Điểm này liên quan đến kiếm đạo của Khâu Lộc.

Bỗng nhiên giậm châm dẫm đạp vào không gian, khiến không gian sinh ra từng gợn sóng.

Thanh kiếm trong tay giống như không còn theo sự điều khiển nữa, nặng ngàn vạn cân!

Còn biểu hiện của Diệp Thu Bạch thì hoàn toàn trái ngược, hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Kiếm ý rơi vào thân thể Khâu Lộc.

Giờ khắc này, Khâu Lộc mượn dùng phản lực.

Tác dụng áp chế của kiếm vực hiện lên càng rõ ràng hơn trên thân Khâu Lộc.

Chỉ trong nháy mắt Khâu Lộc liền cảm giác rõ ràng kiếm đạo của bản thân bị áp chế.

Khâu Lộc cắn chặt răng gầm lên một tiếng, đôi tay nâng nhuyễn kiếm.

Thiên địa tinh hoa không có nhiều nhưng mà u quang màu đen trên vách tường xung quanh lại thay thế thiên địa tinh hoa, dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được hội đến thạch kiếm.

Kiếm đạo của Khâu Lộc chì là bàng môn tả đạo, không lên được mặt bàn.

Thạch kiếm được sinh chi ý mang đến sắc xanh biếc giờ có thêm một phần màu đen chiếm cứ.

Thân thể của hắn như một mũi tên rời cung bắn thẳng về phía Diệp Thu Bạch với một tốc độ cực nhanh!i

Phớt lờ Khâu Lộc đang điên cuồng tiến công, tinh hoa thiên đia chung quanh không ngừng hướng tới Diệp Thu Bạch, hội tụ vào thạch kiếm.

Cột đá là phong ấn.

Nhìn thấy cảnh này, lão giả hơi kinh ngạc.

Tới cảnh giới như lão giả.

Bất kỳ màu sắc nào mà lây dính phải màu đen đều sẽ bị thay đổi sắc thái rồi dần hóa thành màu đen.

Hơn nữa năng lượng màu xanh kia còn chống đỡ được u quang ăn mòn

Màu đen ở nơi nào cũng đều làm màu sắc chủ đạo.

Rốt cuộc ánh sáng xanh lục này là cái gì đây?

Trông có vẻ yếu ớt nhỏ bé nhưng dù có mưa rền gió dữ cũng không thể hủy diệt.

Giống như một tia sáng xanh nhạt trong bóng đêm vô tận, một cây tuyết tùng trên đỉnh núi tuyết, một mảnh lá cây tạo ra sóng to gió trên mặt biển.

Nhưng mà màu xanh bao trùm trên thân kiếm lại vẫn như cũ, không hề bị u quang màu đen xâm lấn hay ăn mòn.

Chỉ cần thần hồn bất diệt, dù cho thân thể chỉ còn lại xương khô cũng có thể đủ phát huy ra công kích hủy thiên diệt địa!

U quang màu đen u này là do vị tồn tại khủng bố sáng tạo Tuyệt Hồn thành lưu lại.

Diệp Thu Bạch thế mà có thể thuyên chuyển?

Hắn tự nhiên biết u quan màu đen này đại biểu cho thứ gì.

Trấn áp hắn thân thể, hoặc có thể nói là bộ xương.

U quang màu đen trên vách cung điện cũng có tính trấn áp!

Phong ấn thần hồn, kiếm đạo cùng với đan điền của hắn!

Khâu Lộc nhìn Diệp Thu Bạch đang tụ thế mà nôn nóng bất an.

Hắn vừa vọt tới vừa liên tục vung kiếm chém về phía Diệp Thu Bạch!

Muốn kiếm mang có thể đánh trúng chỗ yếu hại của Diệp Thu Bạch.

Kiếm ý bên trong kiếm vực hội tụ thành cự kiếm chống đỡ lấy.

Kiếm mang không cách nào đánh trúng chỗ yếu hại của mình thì Diệp Thu Bạch cũng không có quan tâm.

Tùy ý để cho trảm vào thân.

Cánh tay, hai chân, thậm chí còn bả vai nhanh chóng xuất hiện những vết thương lớn.

Máu tươi từ bên trong trào ra.

Có một số vết thương còn thấu tận xương cốt.

Không có bất kỳ sự trì hoãn nào.

Không có bất kỳ trở ngại.

Hắn không kịp nghĩ nhiều nữa vì một kiếm của Diệp Thu Bạch đã chém vào nhuyễn kiếm.

Mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm đẫm áo quần!

Lòng Khâu Lộc xuất hiện cảm giác tử vong!

Thắng lợi đang chờ đón hắn, chỉ cần xuống thêm một lóng tay nữa là có thể chém giết kẻ trước mắt rồi.

Chắc chắn sẽ phân thân thể hắn thành hai nửa!

Nhưng mà không biết là vô tình hay cố ý.

Trong khoảnh khắc này, Diệp Thu Bạch đột nhiên mở mắt.

Vung thạch kiếm chém thẳng vào người Khâu Lộc!

Một kiếm này giống như phản phác quy chân.

Không có một chút ít kiếm ý nào toát ra cả.

Tất cả đều nội liễm hết vào bên trong thạch kiếm!

Nhưng chính là một kiếm thế này lại khiến lông tơ Khâu Lộc dưng hết lên.

Ngay cả thanh kiếm trong tay chuẩn bị chạm tới đỉnh đầu Diệp Thu Bạch cũng khựng lại.

Nếu như một kiếm này chém trúng thân thể Diệp Thu Bạch.

Khâu Lộc nở nụ cười dữ tợn tới trước mặt Diệp Thu Bạch, đôi tay cầm kiếm chém một kiếm từ trên xuống dưới!

Giống như tiến vào thiên nhân chi cảnh vậy.

Hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, hấp thụ thiên địa tinh hoa chung quanh và hội tụ vào thạch kiếm.

Thân thể có chút run rẩy nhưng sắc mặt hắn lại không có một chút biến hóa nào.

Cho dù như thế Diệp Thu Bạch không rên một tiếng.

Nhuyễn kiếm trong tay Khâu Lộc bị thạch kiếm trực tiếp chém gãy, từ một phân thành hai!

Ánh mắt Khâu Lộc dại ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn thạch kiếm không giảm tốc độ xuyên thấu qua ngực mình.

Diệp Thu Bạch lạnh nhạt phun ra một hơi:

"Thái Sơ Kiếm Kinh, Phá ma. . . . . ."

Thạch kiếm tiếp tục chọc tới đan điền của Khâu Lộc.

Kiếm ý nội liễm bên trong thân kiếm cùng với uy thế bùng nổ trong thân thể Khâu Lộc!

Một cỗ cường đại không cách nào chống đỡ không ngừng tàn phá, cắn nuốt đan điền, cốt cách, huyết nhục của Khâu Lộc.

Thậm chí ngay cả thần hồn cũng không thoát nổi!

Chỉ trong thời gian một nhịp thở ngắn ngủi.

Khâu Lộc chẳng kịp suy nghĩ gì nữa.

Chỉ dùng ánh mắt tràn ngập sự kinh hãi nhìn thoáng qua gương mặt bình đạm của Diệp Thu Bạch rồi lập tức ngã xuống.

Đã không còn một chút sinh cơ nào.

Khâu Lộc chết tươi.

Chết trong tay Diệp Thu Bạch.

Còn Diệp Thu Bạch đâu.

Sắc mặt bình đạm đi tới trước bộ xương khô, đặt thạch kiếm về lại chỗ ban đầu.

Làm xong hết thảy.

Hai mắt Diệp Thu Bạch trợn ngược nằm dài xuống sàn.

Lão giả nhìn thấy cảnh này cũng không có lo lắng.

Chỉ là thoát lực mà thôi.

Cách đó không xa, Nhạc Chính Trì ngưng trọng xem từ đầu tới cuối.

Lấy một địch ba, cho dù coi Tô Hách như pháo hôi.

Thì vẫn còn Nhạc Chính Hắn cùng với Khâu Lộc.

Cả hai đều có tu vi Trọc Tiên cảnh trung kỳ.

Hơn nữa đều được nhiều ngươi coi là kiếm tu thiên tài.

Thế mà vẫn bị một Diệp Thu Bạch lấy tu vi Biến Huyết cảnh trung kỳ đánh bại.

Càng đáng sợ hơn chính là Nhạc Chính Trì cũng không biết bản thân mình có thể tiếp được một kiếm Diệp Thu Bạch vừa mới chém ra hay không.

Một kiếm kia quá mức khủng bố.

Nhạc Chính Trì luôn tự tin vào bản thân lại do dự trong khoảnh khắc này.

Còn Tô Hách thì thế nào?

Hắn cười khổ lắc lắc đầu.

Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao đại tỷ cùng gia gia coi trọng một người khác họ như thế.

Cũng hiểu rõ vì sao đại tỷ sẽ không tiếc đại giới, cũng muốn đem cái này họ khác người kéo vào Tô gia.

Không kéo vào gia tộc được thì liền hạ thấp tư thái mà tận lực giao hảo với Diệp Thu Bạch.

Trước đó Tô Hách khinh thường, chẳng thèm quan tâm tới.

Hiện giờ thấy một màn như vậy, Tô Hách hiểu là do mình quá mức thiển cận.

Sự kiêu ngạo từ trước đến nay vô tình bị kiếm của Diệp Thu Bạch chém nát hết.

Tô Hách đứng dậy, đột nhiên cười cười:

"Ta còn kém xa lắm, nhưng mà ta sẽ nỗ lực tu luyện."

Nói xong lời này, cảnh giới của Tô Hách thế mà đột phá đến Trọc Tiên cảnh trung kỳ!

Kiếm đạo cũng xuất hiện biến hóa!

Tô Hách ôm quyền với Diệp Thu Bạch rồi đẩy cửa cung điện rời đi.

Kẻ thất bại nên xuống khỏi đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận