Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 581 - Thông đạo Tiên giới

. . . . . . . .

Ai cũng không thể tưởng được bên trong bình chướng vĩ độ thế mà còn có động thiên khác!

Hơn nữa lại là một thông đạo.

Trước sau thông đạo chính là trận pháp truyền tống không gian thật lớn bao trùm toàn bộ bình chướng!

Dù là Lục Trường Sinh cũng nhìn không ra giới hạn của trận pháp này.

Chỉ có thể nói, thông đạo này rông thế nào thì trận pháp truyền tống không gian này liền bao trùm thế ấy.

Lục Trường Sinh quan sát trên dưới, vuốt cằm thấp giọng nói:

"Thật lớn nha. . . . . . Là tác phẩm của ai đây? Trận pháp truyền tống không gian lớn thế này, nghiên cứu một chút hẳn là có thể."

Tựa như mặt trời treo cao, là nguồn sáng duy nhất bên trong thông đạo này.

Không có bất kỳ hơi thở nào, khiến lòng người phát lạnh.

Ngẩng đầu nhìn sang hai bên, thông đạo giống như một thân cây rỗng ruột.

Phía dưới là hắc ám vô cùng vô tận . . . . .

Trang bức sao?

Hiện giờ hắn phải nhanh chóng bắt được Tinh thần tinh phách rồi nhanh rời khỏi địa phương này.

Nhưng mà cũng không cần thiết.

E là có đồ vật khủng bố gì đó ở dưới.

Hay là gây chú ý?

Làm ra trận pháp truyền tống không gian lớn thế này làm gì?

Lục Trường Sinh có thể cảm giác được đạo tắc chi lực tràn ra từ trong ánh sáng.

Cảm giác không phải địa phương tốt lành. . . . . .

Phía trên là ánh sáng mà hơi thở Tinh thần tinh phách chỉ dẫn.

Phải tranh thủ thời gian.

Nhưng mà cũng không liên quan gì đến Lục Trường Sinh.

Nói thật, theo Lục Trường Sinh cảm nhận thì nơi này còn mạnh hơn giới vực vĩ độ cao mấy chục lần!

Lục Trường Sinh ngừng lại.

Không thích hợp.

Chính là lúc Lục Trường Sinh giơ cành liễu lên thì có một con mắt lớn đột nhiên thay thế nguồn ánh sáng, nó rất lớn, nhìn chằm chằm Lục Trường Sinh!

Tốc độ cực kỳ cực nhanh, dù cường giả từ thế lực cấp Thiên Chủ tiến vào nơi này cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của Lục Trường Sinh. . . . . .

Tiên giới sao?

Nghĩ đến đây, Lục Trường Sinh liền vận chuyển tu vi vọt về phía ánh sáng.

Theo lời con mắt to này thì một khi tiến vào Tiên giới.

Chỗ ánh sáng là cửa vào Tiên giới?

Cánh tay Lục Trường Sinh dần dần hạ xuống.

Ánh sáng nhìn như giơ tay có thể với tới nhưng phi hành suốt một canh giờ cũng vẫn ở ngay trước mắt. . . . . .

"Phàm nhân, ngươi có thể phá giải trận pháp che giấu thông đạo vạn cổ, hơn nữa không có bị trận pháp không gian hút đi, đúng là mạnh hơn các phàm nhân khác không ít."

"Có thể phát hiện ảo trận, còn có năng lực phá tan, chứng minh ngươi có tư cách tiến vào Tiên giới."

"Chỉ là. . . . . . Ngươi đã suy nghĩ rõ ràng chưa, một khi tiến vào Tiên giới, hết thảy sự tình sẽ không còn đơn giản như trước."

Cực kỳ không thích hợp!

Sau đó lập tức muốn phá vỡ.

Thế mà còn cất giấu một ảo trận?

Hắn nhìn quanh một vòng đột nhiên nhíu mày.

Mọi chuyện sẽ không còn như trước, sinh hoạt bình tĩnh thường ngày cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Mình thật sự muốn phá vỡ sự bình tĩnh này thật sao?

Thiên phú của Thạch Sinh dù có thể không thành tựu cao như các sư huynh đệ khác.

Cũng sẽ có sư tôn hắn đây che chở cùng với đám tiểu tử Diệp Thu Bạch bảo hộ.

Không cách nào đạt tới đỉnh cao nhất thì cũng sẽ không có vấn đề gì.

Bản thân hắn cũng có thể nghiên cứu chế tạo các loại đan dược giúp Thạch Sinh gia tăng tu vi khi gặp bình cảnh.

Sau đó ở Trường Sinh giới làm cơm, hắn thì tưới hoa, có vẻ cũng không tồi.

Đây không phải là lý tưởng, là điều Lục Trường Sinh hắn đây mong muốn sao?

Nhưng mà. . . . . .

"Đến lúc Diệp Thu Bạch, Hồng Anh, Ninh Trần Tâm, Tiểu Hắc, Mục Phù Sinh, Tiểu Thạch Đầu đều đặt chân tới đỉnh."

Lục Trường Sinh thấp giọng cười nói: "Cũng không có gì, chỉ là suy nghĩ."

"Phải biết rằng, Tiên giới là một thế giới không giống thế giới mà phàm nhân các ngươi đang sinh hoạt, tràn ngập nguy cơ, cạnh tranh, cùng với. . . . . . Trách nhiệm!"

"Vì sao hiện giờ ngươi lại chủ động đánh vỡ sự yên tĩnh này chứ?"

"Sự tích của ngươi ta cũng nghe qua, có thực lực nhưng lại muốn trải qua sinh hoạt yên tĩnh."

Mắt to tràn ngập sự khó hiểu.

Đạp trên đầu tất cả người tu đạo.

Trở thành tồn tại đứng ở đỉnh con đường tu đạo.

Để không một ai có thể khi dễ bọn họ.

Dù không có sư tôn trợ giúp cũng có thể đạt được sự tự do và trường sinh thật sự!

Khóe miệng Lục Trường Sinh nhếch lên, cánh tay mới vừa yên lặng buông cành liễu lại nâng lên trong khoảnh khắc này.

Không một chút do dự!

Cành liễu hóa kiếm, một kiếm chém về phía ảo trận, trực tiếp đánh nát.

Ảo cảnh bị phá, cảnh tượng chung quanh không hề có sự thay đổi.

Đã có thể tiến vào ánh sáng, tiến vào Tiên giới gì đó đi?

Muốn cho đệ tử đặt chân đến cửu tiêu!

Hoặc có thể nói là không chịu thua kém.

Hiện tại, Lục Trường Sinh cảm thấy bản thân mình cũng muốn, cũng có suy nghĩ tương tự.

Vì sao muốn học trò mình càng thêm xuất chúng và nổi bật?

Hắn đột nhiên hiểu vì sao các lão sư trên địa cầu kiếp trước muốn học trò mình trở nên ưu tú ưu tú hơn?

Lục Trường Sinh đột nhiên cười cười.

"Tiểu tử thúi Thạch Sinh lại chỉ có thể nhìn lên bọn họ, một thân một người, sẽ tịch mịch đến thế nào?"

Lục Trường Sinh ngẩng đầu, nhìn về phía mắt to, cười nói:

"Có lẽ ta thích sinh hoạt yên tĩnh, nhưng mà lòng ta mềm, không chịu được đệ tử tịch mịch."

Mắt to không nói gì.

Nó nhìn Lục Trường Sinh thật kỹ, sau đó hóa thành đạo tắc chi lực tiêu tán trong thông đạo!

Lục Trường Sinh nhìn về phía ánh sáng, cười mắng một tiếng:

"Tiểu tử thúi Thạch Sinh, nếu về sau không làm món ngon mỗi ngày cho ta, là cô phụ tấm lòng này đó."

Dứt lời Lục Trường Sinh hóa thành một đạo lưu quang phóng về phía ánh sáng.

Quả nhiên sai khi bài trừ ảo trận.

Chỉ trong thời gian một nén nhang mà Lục Trường Sinh đã trực tiếp chạm vào ánh sáng!

Trước mắt chói lòa sau đó lọt vào trong tầm mắt chỗ là từng thành trì lơ lửng trong tầng mây.

Thành trì giống như núi cao trập trùng bất tận, không nhìn thấy điểm cuối!

Linh khí chung quanh còn nồng đậm hơn ở giới vực vĩ độ cao nhiều, đồng thời. . . . . . còn hơi khác lạ chút.

Tạm thời gọi là tiên khí đi. . . . . .

Ngay sau đó Lục Trường Sinh lại cảm nhận hơi thở Tinh thần tinh phách rồi đi theo chỉ dẫn.

Hắn nhanh chóng đi tới một tòa thành trì, nói chính xác hơn là thành lũy.

Tường thành làm từ tài liệu mà hắn không biết.

Bên trong cũng không có phòng ốc.

Có chỉ là một tòa cung điện to lớn cao tận trời mây.

Nhưng chung quanh lại không có một tên thủ vệ nào.

Ở cổng thành có nhiều bóng người xếp thành hàng.

Quanh những người này đều có tiên quang, quang hoàn.

Hơi thở tản ra còn cao hơn Ám Chủ nhiều!

Nhìn về phía tòa cung điện.

Lục Trường Sinh suy nghĩ chút rồi quyết định không tùy tiện xông tới.

Nơi này trời xa đất lạ.

Hơn nữa một người tùy tiện nhìn thấy còn cường đại hơn Ám Chủ!

Vẫn nên thành thành thật thật từ từ hỏi thăm tình huống đi. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận