Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 152 - Ly U giấu giếm

-

"Có thể khiến Nho Đế nói ra lời này, sư đệ của bệ hạ thật sự là kỳ tài ngút trời."

Hồng Anh và đại quốc sư đều nghe rõ cuộc đối thoại giữa Ninh Trần Tâm và Nho Đế trong di tích truyền thừa thông qua quầng sáng.

Hồng Anh khẽ cười nói: "Tam sư đệ có thể được sư tôn coi trọng, thu làm đồ đệ, tự nhiên không đơn giản rồi."

Đại quốc sư gật đầu.

Xem ra sư tôn của bệ hạ thật sự không phải người thường.

Tư chất các đồ đệ đều tuyệt hảo.

Diệp Thu Bạch trên kiếm đạo một mình một núi.

Giờ phút này.

Lương Phong và Mộ Dung Sách thì bất đắc dĩ nhìn nhau.

Những lời này có trọng lượng thế nào, chỉ có quốc sư biết.

Còn Diệp Thu Bạch thì đã lĩnh ngộ hỏa chi ý cảnh cùng với phong chi ý cảnh.

Phải biết rằng, ở thời đại của bọn họ, Nho Đế được xưng tụng là Nho đạo chính thống duy nhất.

Ở cạnh yêu nghiệt thế này, dù là ai cũng sẽ phải ảm đạm thất sắc.

Thân thể Tiểu Hắc không người nào địch nổi.

"Liền biết tên gia hỏa biến thái gia này sẽ lĩnh ngộ trước chúng ta một bước."

Theo lời Nho Đế thì thành tựu sau này của Ninh Trần Tâm sẽ vượt qua hắn.

Cảnh giới Nho đạo của Ninh Trần Tâm Nho được Nho Đế tán thành.

Ninh Trần Tâm, Tiểu Hắc và Mộc Uyển Nhi đều đạt được truyền thừa.

Diệp Thu Bạch khoanh chân ngồi trên vách núi.

Còn Hồng Anh, nàng cho rằng đây là chuyện đương nhiên.

Cầm Ám Ma kiếm trong tay.

Mộ Dung Sách cũng hiểu được tâm tình của Lương Phong.

Có tâm tính như Lương Phong đã rất không tệ tồi.

Năm loại ý cảnh.

Cuối cùng.

Trong cầu vồng là một quyển trục da.

Sinh chi ý từ trong cơ thể hắn trào ra, đây là do Thái Sơ Kiếm Kinh.

Đầu tiên là nhìn thấy bốn chữ to.

Hàn băng kiếm linh phát ra băng chi ý cảnh.

Tin tức trong quyển trục hóa thành một sợi năng lượng chui vào trán Diệp Thu Bạch.

Đây là quyển trục truyền thừa.

Tứ Tuyệt kiếm trận!

Hỏa chi ý cảnh cùng phong chi ý cảnh hóa thành cuồng phong liệt hỏa xuất hiện hai bên người!

Cầu vồng chậm rãi rũ xuống trước mặt Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch đưa tay tiếp nhận quyển trục.

Mở quyển trục ra.

Một đạo kiếm ý từ trong cơ thể dựng lên!

Có một cầu vồng màu vàng kim xuất hiện.

Giờ khắc này.

Đây cũng là điều kiện tiên quyết để tu luyện Tứ Tuyệt kiếm trận!

Cảnh này khiến Lương Phong và Mộ Dung Sách hâm mộ không thôi.

Lại thêm một truyền thừa từ Kiếm Thánh rơi vào tay Diệp Thu Bạch.

Lương Phong cười khổ: "Gia hỏa này cũng không biết chừa ta cho chút canh sao."

Mộ Dung Sách bất đắc dĩ lắc đầu: "Truyền thừa chỉ chọn người ưu tú, nếu Diệp huynh làm tốt nhất, truyền thừa tự nhiên thuộc về hắn."

"Điều này cũng đúng."

Hai người chỉ đành an ủi chính mình, chấp nhận sự thật. ...

Đại quốc sư nhìn thấy cảnh này, cười nói: "Xem ra, truyền thừa của Tứ Tuyệt Kiếm Thánh cũng rơi vào sư môn của bệ hạ."

"Bí cảnh cũng nên biến mất rồi."

Hồng Anh nhìn về phía quốc sư, nói: "Quốc sư, có muốn cùng ta ra ngoài?"

Xem ra, Ly U ăn không ít đau khổ trong bí cảnh.

Mọi người nhìn thấy mà kinh ngạc.

Hơi thở của hắn uể oải, sắc mặt âm u!

Ly U xuất hiện đầu tiên.

Cùng với Phật tử Phật môn.

Mộ Dung gia, Mộ Dung Sách.

Rất nhiều người rời khỏi cảnh.

Có người vui, có người buồn.

Có người ngã xuống, có người thu hoạch, cũng có người tay không mà về.

Kiếm Triều Miện đạt được truyền thừa của cường giả nửa bước Kiếm Thánh.

Thu hoạch xa xỉ.

Thạch Sinh đạt được truyền thừa luyện thể.

Trong quá trình Trương Hách tranh phong với Thạch Sinh, không may thua cuộc.

Điều khiến mọi người chú ý nhất chính là tin tức về tam đại thiên kiêu nổi danh gần đây.

Ly gia, Ly U.

Đã mười ngày trôi qua.

Hồng Anh nghe xong gật gật đầu. ...

"Đợi cho ngày sau bệ hạ chinh chiến thiên lộ, lão hủ sẽ tự tiến đến trợ trận."

"Cho nên trước khi bệ hạ chưa hoàn toàn khôi phục, lão hủ sẽ tiếp tục đợi ở chỗ này."

"Thứ hai là vì phong tỏa hơi thở của chính mình, tránh để đám người trên thiên lộ phát hiện."

Đại quốc sư lại lắc lắc đầu, nói: "Lúc trước lão hủ tự phong ấn mình ở nơi đây, thứ nhất là vì bảo tồn các truyền thừa."

Rốt cuộc là ai mà có thể ép Ly U đến tình trạng này?

Là Mộ Dung Sách hay là Phật tử?

Người Ly gia thấy được Ly U liền tiến lên đón.

Trong đó, có một lão giả cầm đầu trầm giọng hỏi: "Ly U, sao lại thế này?"

"Không có nhận được truyền thừa sao?"

Trong lòng mấy người Ly gia, Ly U là hy vọng quật khởi của gia tộc.

Là người duy nhất có huyết mạch hoàn toàn thức tỉnh trong ngàn năm qua.

Có thể nói, Ly gia đã tốn rất nhiều tài nguyên cho Ly U.

Ly U oán hận nói: "Không có lấy được truyền thừa, bị những người khác ngăn chặn."

"Người nào?"

Hai mắt lão giả lóe sát khí.

Ly gia ở chính là một trong ba gia tộc thần bí ở Trung Vực.

Là một trong những thế lực xếp hàng đầu.

Dù đối mặt với Tàng Đạo thư viện, Ẩn Kiếm Tông hay Đan Tông cũng không nhường một tấc.

Lại có người dám đoạt đồ trong tay Ly gia?

Lúc này Ly U lại không có nói ra tên Diệp Thu Bạch.

Chỉ lắc đầu nói: "Không quen biết."

"A?"

Lão giả nhíu mày nói: "Trông như thế nào, có điểm nào đặc thù?"

"Che mặt, không thấy rõ."

Thật ra Ly U không muốn Ly gia gây phiền toái cho Diệp Thu Bạch.

Thiên phú của Diệp Thu Bạch khiến hắn sợ hãi.

Chỉ có tu vi Thủy Dật cảnh mà kiếm đạo đã cường đại như thế.

Một kiếm tùy ý có thể khiến hắn cảm thấy vô lực, ra tay toàn lực thì hắn cũng chỉ có thể dùng phương thức tự bạo mà thoát thân.

Chỉ điểm này thôi đã không thể trêu trọc Diệp Thu Bạch này!

Một khi trêu chọc cần phải nắm chắc mười phần có thể chém giết.

Nếu không ngày nào đó hắn chắc chắn sẽ thành hậu hoạn!

Có khả năng toàn bộ Ly gia đều sẽ bị chôn vùi!

Huống hồ.

Sau lưng yêu nghiệt như Diệp Thu Bạch sẽ không có một sư tôn cường đại hoặc là thế lực nào đó sao?

Ly U không muốn mạo hiểm như vậy.

Hiện giờ cũng không có thù hận sinh tử gì.

Tuy rằng không cách nào trở thành bằng hữu nhưng ít ra cũng không thể trở thành địch nhân.

Lão giả nhìn Ly U, gật gật đầu nói: "Nếu đã như vậy thì thôi, cùng ta về Ly gia dưỡng thương."

Ly U gật đầu cùng người Ly gia rời khỏi Nam Vực.

Ngay sau đó có một thanh niên đầu trọc tản ra Phật quang rời bí cảnh.

Thanh niên đầu trọc mỉm cười.

Mọi người nhìn chăm chú nhưng lại không thể nhìn ra cảnh giới của thanh niên đầu trọc.

Không khỏi giật mình.

Người này là Phật tử Phật môn.

Phật tử gật đầu đối với mọi người, sau đó liền rời khỏi.

Xem ra là có thu hoạch từ bí cảnh.

Mọi người lần lượt xuất hiện.

Trong đó bao gồm một người áo đen.

Người khác chỉ nhìn thấy một bóng đen lướt nhanh khỏi bí cảnh rồi biến mất.

Cũng không ai để ý nhiều, hướng bóng đen rời khi chính là Bắc Vực. ...

Lại nửa ngày trôi qua.

Ở Lạc Nhật vương triều.

Bóng đen đáp xuống nơi này hóa thành một người áo đen đi tới trước cửa hoàng cung.

Cấm vệ vừa thấy liền cảnh giác.

Sôi nổi rút trường thương vây quanh người áo đen.

"Người tới là ai, dám tự tiện xông vào hoàng cung!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận