Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 505 - Hư không tộc

. . . . . . . . . .

Ở thế giới này.

Không trung có mây đen trải rộng, lôi long không ngừng quay cuồng.

Thường có lôi điện đánh xuống lưu lại từng vết sâu trên mặt đất.

Điều càng làm cho người kinh hãi chính là trên mặt đất đầy vết rách thế mà có hai khối thi cốt như chống cả thiên địa, sau khi chết vẫn còn đang không ngừng vật lộn!

Tuy rằng đã hóa thành thi cốt!

Nhưng khí huyết vẫn bốc tận trời, trên thi cốt có ngọc quang lưu chuyển.

Long phượng chi uy đan xen trong thiên địa!

Thật sự khiến người ta thổn thức.

Thét dài một tiếng rồi bay tới trước thi cốt Thần hoàng.

Khi đó hai bên đều là chủng tộc đứng ở đỉnh giới vực vĩ độ cao.

Lệ!

Chim nhỏ đậu trên vai Lục Trường Sinh chăm chú quan sát, gật gật đầu.

Trong lúc nhất thời, khí huyết chi lực trong cơ thể chim nhỏ bắt đầu bùng nổ!

Lục Trường Sinh tới nơi đây, nhìn cảnh tượng trước mắt mà thầm nghĩ:

Hình như có sự lôi kéo từ huyết mạch.

"Trận chiến này khiến Long tộc cùng Thần hoàng tộc ngã xuống khỏi thần đàn.

"Nơi này chính là nơi quyết chiến cuối cùng của Long tộc cùng với Thần hoàng tộc đi?"

Chim nhỏ vẫy hai cánh, nháy mắt hóa thành Thần hoàng!

Lục Trường Sinh thì đánh giá chung quanh.

Từ khi thiên địa sơ khai đã có bóng dáng của hai tộc thế mà hiện giờ lại rơi vào kết cục này.

Nếu Hư không cự thú xuất hiện thì không gian chắc chắn sẽ rách nát.

Khí huyết chi lực bên trong thi cốt Thần hoàng nhanh chóng tràn vào cơ thể của chim nhỏ.

Thần hoàng chi hỏa quanh thân càng thêm mãnh liệt!

Lúc này chim nhỏ lại nói:

Hắn nhanh chóng phát hiện ra dấu vết không gian dao động quanh hai bộ thi cốt.

Vùng không gian này có hơi thở của Hư không cự thú tàn lưu.

Đương nhiên yêu cầu đối với không gian chi đạo cực kỳ cao.

Nơi này giống như là điểm cuối cùa không gian vậy.

Tuy rằng cảnh vật đổi dời nhưng vẫn sẽ lưu lại dấu vết rất nhỏ.

Một tiếng nói cực kỳ cổ xưa từ sâu trong không gian truyền tới.

Nhận ra bóng dáng của Lục Trường Sinh xuất hiện.

Trước mắt Lục Trường Sinh có vô số Hư không cự thú đang chậm rãi phiêu đãng.

Lục Trường Sinh tự nhiên không cảm thấy có vấn đề.

Hắn một đường đuổi theo dấu vết!. . . . . .

Lục Trường Sinh di chuyển với tốc độ cao nhất, không bao lâu đã xuyên qua vô số tinh vực.

Rốt cuộc hơi thở kết thúc ở một chỗ hư không vô ngần.

"Tìm được rồi, đi rồi."

Quả nhiên.

Lục Trường Sinh gật gật đầu, mang theo Tiểu Thạch Đầu phá vỡ không gian.

"Ngươi đi trước đi, ta muốn hấp thu long hoàng chi khí ở nơi đây, nó có ích đối với công pháp của ta, xong chuyện ta sẽ quay lại tìm ngươi."

"Nhân loại vì sao tới Hư không tộc ta."

Nếu có thể tìm được nơi dừng chân của Hư không tộc.

Như vậy liền đại biểu cho nhân loại này có thực lực cực kỳ cường đại.

Lục Trường Sinh vẫn ôm Tiểu Thạch Đầu đang hôn mê, hỏi:

"Ta tới đây để mượn Hư không tinh thể của quý tộc dùng một chút."

Khi Lục Trường Sinh nói ra lời này.

Tất cả Hư không cự thú đều dời ánh mắt về phía Lục Trường Sinh.

Không gian chi lực cuồng bạo từ này mấy trăm đầu Hư không cự thú bùng nổ.

Không gian chi lực mang theo cả hơi thở của không gian đạo tắc.

Lục Trường Sinh lại lắc đầu nói:

"Để đứa nhỏ này lưu lại đây đi, ta sẽ cứu nó."

Ngay sau đó đầu Hư không cự thú vừa xuất hiện nói tiếp:

Lục Trường Sinh cảm thấy khó hiểu.

Hư Không Thánh Thể sao?

"Hư Không Thánh Thể?"

Vì an toàn nên thân thể hiện tại của Lục Trường Sinh chỉ là phân thân.

Ngay cả phân thân của hắn mà đối phương đều không thể hủy diệt, vậy không đáng sợ hãi.

"Nhân loại, Hư không tinh thể là chí bảo của Hư không tộc, không có khả năng cho ngươi mượn, còn xin rời đi đi."

Lục Trường Sinh khẽ nhíu mày.

"Chỉ là mượn dùng một chút, cứu đệ tử của ta."

"Cứu người? Hư không tinh thể đối với nhân loại có . . . . . ?"

Đang nói thì bỗng dưng im bặt.

Một con Hư không cự thú khổng lồ từ hư vô thò đầu ra.

Giống như ngọn núi lớn có hai mắt, giờ phút này đang nhìn Tiểu Thạch Đầu trong lòng Lục Trường Sinh.

Xem ra đám Hư không cự thú này có thực lực không bằng ta.

A.

Thậm chí sắc mặt Lục Trường Sinh còn chẳng thay đổi.

Không gian chi lực cuồng bạo lướt qua người Lục Trường Sinh lại không gây ra một chút thương tổn nào.

Nhưng Lục Trường Sinh vẫn đứng tại chỗ, lẳng lặng ôm lấy Tiểu Thạch Đầu.

Có thể điều động hết thảy gió lốc không gian mà nghiền ép Lục Trường Sinh!

"Không có khả năng."

"Ngươi không dạy được hắn."

"Ta không tin các ngươi."

Nghe đến đây, Hư không cự thú nói:

"Không có hư không tinh thể hắn sẽ bị không gian chi lực vô tận làm căng bạo thân thể."

Lục Trường Sinh không có kiên nhẫn, lạnh lùng nói:

"Ta đây cũng chỉ có thể đoạt."

"Đoạt sao?"

Nghe lời Lục Trường Sinh nói.

Hai tròng mắt to lớn trong khoảnh khắc trở nên lạnh lẽo.

Mở ra cái miệng rộng như vực sâu, không gian chi lực không ngừng ngưng tụ bên trong.

Cùng lúc đó, mấy trăm đầu Hư không cự thú đang phiêu đãng cũng há miệng rộng hướng về phía Lục Trường Sinh, gió lốc không gian từ giữa phụt lên.

Lục Trường Sinh hừ lạnh một tiếng.

Hai tay ôm Tiểu Thạch Đầu.

Thân hình nháy mắt biến mất tại chỗ!

Hắn xuyên qua gió lốc không gian mạnh bạo xuất hiện phía trên Hư không cự thú to lớn.

Ngay sau đó giơ chân đá một phát!

Đôi mắt to ánh lên sự trào phùng, không gian chi lực ngưng tụ trong miệng nháy mắt phụt ra.

Giống như diệt sạch tất cả ánh sáng bắn thẳng về phía Lục Trường Sinh.

Không gian chi lực khủng bố thế này dù có tinh vực ngăn trở phía trước cũng sẽ hóa thành hư vô!

Nhưng mà Lục Trường Sinh lại không có việc gì.

Trước cỗ không gian chi lực cuồng bạo mà hắn vẫn nhấc chân, ngay sau đó đạp vào hàm trên của Hư không cự thú to lớn.

Nháy mắt!

Đôi mắt to trừng càng to hơn.

Một cỗ lực lượng mà nó không cách nào chống đỡ bắt nó phải khép miệng lại.

Không gian chi lực quay cuồng trong miệng rồi tiết ra thông qua kẽ răng khổng lồ.

Lục Trường Sinh lãnh đạm nói:

"Lục mỗ bất tài, nhưng đối phó với các ngươi vẫn dư dả."

Nghe lời Lục Trường Sinh nói.

Đám Hư không cự thú chung quanh đều cảm thấy khiếp sợ.

Thế này còn bất tài?

Phải biết rằng Hư không cự thú cũng là một chủng tộc đứng trên đỉnh!

Tự cổ chí kim vẫn không bị diệt sạch.

Chứng kiến bao nhiêu chủng tộc hưng vong?

Nhưng hiện giờ Lục Trường Sinh lại dẫm lên đầu tộc trưởng hư không tộc.

Ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có!

"Nhân loại. . . . . . Rốt cuộc ngươi là ai?"

Lục Trường Sinh cười lạnh:

"Như thế nào, muốn trả thù sao?"

Nghe vậy, hai tròng mắt to lớn có vẻ chua xót:

"Thực lực của ngươi khủng bố tới mức này, chúng ta làm sao trả thù?"

"Có thể cho ngươi mượn Hư không tinh thể nhưng mà ngày sau đứa bé trong lòng người phải kế thừa chức vị tộc trưởng của tộc ta."

Với thực lực mà Lục Trường Sinh bày ra, Hư không cự thú cho rằng hắn dạy dỗ Tiểu Thạch đầu đã dư dả rồi.

Nghe tên tộc trưởng này nói, Lục Trường Sinh hơi sửng sốt.

Còn có chuyện tốt thế này?

"Có thể."

Hai bên thương lượng thỏa đáng xong.

Một viên tinh thể màu trắng tràn ngập không gian chi lực xuất hiện trước mặt Lục Trường Sinh.

Đưa nó tới chỗ ngực Tiểu Thạch Đầu, nháy mắt không gian chi lực cuồng bạo trên người Tiểu Thạch Đầu đã bị Hư không tinh thể hấp thu!

Ngay sau đó hóa thành linh khí vô cùng tinh thuần truyền lại thân thể Tiểu Thạch Đầu.

Tới đây, Lục Trường Sinh cũng nhẹ nhàng thở ra rồi mang theo Tiểu Thạch Đầu xé rách không gian rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận