Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1309 - Đêm rung chuyển

Đêm đầu tiên sau khi điều chỉnh lộ tuyến.

Sau khi điều chỉnh lộ tuyến thì sẽ đến chậm hơn kế hoạch ban đầu một ngày, phải mất năm ngày mới tới Cửu Long Thành.

Đại quân cũng không có gấp gáp di chuyển trong đêm mà tìm một khu rừng rậm đất trống bắt đầu nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức, giữ sự cảnh giác ở mức cao nhất!

Chung quanh toàn là cổ thụ phóng lên cao che kín bốn bề, mà ngay cả ánh trăng cũng chỉ có thể len lỏi qua kẽ lá.

Chỗ đại quân dừng chân là nơi duy nhất không có cổ thụ che đậy, ánh trăng như tấm lụa ngà rủ xuống, có tiếng nước róc rách từ dòng suối nhỏ gần đây cùng với tiếng quạ đen "cạc cạc".

Các tướng sĩ luân phiên trực gác, một nhóm nghỉ ngơi rồi một nhóm cảnh giác.

Đồng thời cũng có trận pháp sư bắt đầu bố trí trận pháp xung quanh.

Luyện đan sư phân phát đan dược cho những người khác.

Phong Diệp cười cười nói: "Cửu Long thần triều có nội tình cực kỳ thâm hậu, có thể so sánh với Hỗn Linh học viện, một vị hoàng tử sắp trở thành Thái tử tự nhiên có khả năng tiêu hao."

Cửu hoàng tử ồ lên, mắt lóe sáng, hứng thú hỏi: "Ai?"

Nếu đặt ở Phàm nhân giới, không có bất kỳ một thế lực nào có thể gánh vác được tiêu hao thế này.

Phong Diệp lắc đầu nói: "Tạm thời không có, bất quá ta cảm thấy Cửu hoàng tử nên cẩn thận một người."

Đây chính là điểm khác biệt giữa Hỗn Độn giới và Phàm nhân giới.

Nghe Phong Diệp kể xong, Cửu hoàng tử đột nhiên cười to khoát tay.

Nhìn đan dược trong lòng bàn tay, Thạch Sinh cười nói:

Phong Diệp nhìn về phía Trình Đại Hải, nói: "Chính là hắn."

Một thế lực nhất lưu ở Hỗn Độn Giới đã có thể dễ dàng phân phát mấy trăm viên đan dược cấp Thần cho các tướng sĩ.

"Cửu hoàng tử này ra tay thật sự xa xỉ, một lần phát khá nhiều đan dược cấp bậc Thần Chủ."

Lúc này, Cửu hoàng tử từ trên lưng hổ đi xuống, đi tới trước đám người Mục Phù Sinh, không để ý hình tượng mà đặt mông ngồi vào một chỗ, cười nói: "Thế nào, có phát hiện gì sao?"

"Hắn nói hắn chỉ tranh đoạt độ hoàn thành nhiệm vụ để giành phần thưởng mà thôi."

Chỉ cần một viên đan dược cấp Thần Chủ xuất hiện, bảy thế lực cấp Thần Chủ ở Phàm nhân giới sẽ không ngừng tranh đoạt, thậm chí đầu rơi máu chảy...

Trình Đại Hải và Phong Diệp là hai bên thực hiện nhiệm vụ, người phát nhiệm vụ là Cửu hoàng tử, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hắn sẽ ký lên người hoàn thành nhiệm vụ tên.

Sau đó nàng lập tức nói qua chuyện giữa bọn họ một lần.

"Trước đây Trình huynh đã nói với ta chuyện này, hơn nữa còn tỏ vẻ mình là đệ tử thân truyền của nhị trưởng lão Hỗn Linh học viện, tự nhiên sẽ không làm ra chuyện bội tín, trái với nhiệm vụ."

"Được rồi, vất vả cho các ngươi giám thị."

Phong Diệp ôm ngực hừ lạnh một tiếng, nói:

Loại người như hắn chắc chắn không làm ra chuyện mạo hiểm lớn.

"Ngươi nói xem, ta nên tin lời ai đây?"

Đêm đầu tiên sẽ bình thản vô sự, không có động tĩnh.

Dùng cái này để phán định phần thưởng thuộc về ai.

Chỉ là Cửu hoàng tử cũng không còn lộ mặt nữa, mỗi lần nghỉ ngơi sẽ từ trong nhà gỗ ra lệnh.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba cũng không có vấn đề gì.

Khi trời vừa rạng sáng, đoàn người tiếp tục tiến lên.

Cửu hoàng tử cười híp mắt nhìn Phong Diệp.

Kết hợp với sự dị thường trước đó, Mục Phù Sinh đột nhiên kinh ngạc nhìn thoáng qua nhà gỗ, thấp giọng nỉ non:

"Quả nhiên là thủ đoạn tốt, trách không được có thể được sắc phong Thái tử."

Nếu như mình đoán không sai...

"Coi như hắn còn có chút da mặt."

Theo lý mà nói thì trong tình huống hiện tại Cửu hoàng tử không nên dễ dàng lộ diện, lỡ như có nội gián hoặc cường giả khác thông qua thủ đoạn đặc thù ẩn nấp tới gần, Cửu hoàng tử sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Toàn bộ quá trình Mục Phù Sinh đều nhìn chằm chằm hướng đi của Cửu hoàng tử.

Dứt lời, Cửu hoàng tử liền đứng dậy đi tới bên Trình Đại Hải cùng hắn nói đôi ba câu rồi mới trở lại nhà gỗ trên lưng hổ, không lộ mặt nữa.

Khi màn đêm ngày thứ tư buông xuống, đoàn người đi được hơn nửa lộ trình, còn hai ngày nữa là sẽ tới Cửu Long thành.

Vẫn là tiếng Cửu hoàng tử như tiếng trống canh từ nhà gỗ trên lưng hổ truyền ra.

"Dừng lại đi, nghỉ ngơi một chút, thay phiên trực như cũ."

Mọi người nhanh chóng dừng lại.

Lúc này Lâm lão tới trước cửa nhà gỗ, chắp tay nói:

"Cửu hoàng tử, còn hai ngày nữa là đến Hoàng đô, e là cần phải cẩn thận hơn, nếu đối phương muốn ra tay cũng sẽ ra tay trong hai ngày này."

"Được, ta hiểu rồi, ngươi chú ý xung quanh một chút đi."

Giọng Cửu hoàng tử truyền ra.

Mà nghe được lời này, mắt Lâm lão rũ xuống, gật đầu nói:

Các tướng sĩ bị chém giết không ít!

Sau đó là từng đạo kiếm khí bắn tới.

Đồng thời từ bốn phương tám hướng có vô số cổ thụ bắt đầu hướng đổ về phía bọn họ.

Nhưng còn chưa nói xong thì có trận pháp nổi lên trên không.

"Tình huống không..."

Nhưng Mục Phù Sinh lại chú ý tới ánh mắt ngây dại của ba con ma lang kia, lập tức hét to.

Nói xong, Trình Đại Hải liền xoay người đi sang một bên.

Đêm nay có vẻ không quá yên tĩnh.

Bóng tối bao phủ cả khu rừng, ngay cả ánh sao cũng bị che đậy.

Gió bão gào thét, cành cây ma sát phát ra tiếng xột xoạt náo động.

Đột nhiên có tiếng bước chân vang vọng trong rừng, vang vọng bên tai mọi người.

"Các tướng sĩ lập tức đứng dậy rút vũ khí sắc bén ra cảnh giác nhìn về hướng âm thanh truyền tới.

Ngay cả đám người Diệp Thu Bạch cũng xuất ra vũ khí của mình.

Thế nhưng khi sương mù dày đặc tản đi lại có ba con ma lang Thần Hoàng cảnh chậm rãi lộ ra thân hình.

Thì ra là ma lang, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Trình Đại Hải gật đầu nói: "Đương nhiên, cứ chống mắt lên mà xem."

"Như thế nào, ngươi cảm thấy mình nắm chắc phần thắng rồi?"

Phong Diệp lạnh lùng nhìn Trình Đại Hải.

"Các ngươi cảm thấy cuối cùng phần thưởng sẽ thuộc về ai?"

Vào lúc này Trình Đại Hải đi tới gần đám người Phong Diệp, cười nói:

"Lão hủ hiểu rồi."

Đám người Mục Phù Sinh vẫn duy trì trạng thái cảnh giác cao độ nên lập tức chống đỡ công kích!

Đợt tập kích này khiến Cửu hoàng tử tổn thất gần ba phần thân vệ.

Lúc này, trên pháp trận nhiều bóng người đạp không xuất hiện, cầm đầu là ba lão giả lạnh nhạt nhìn xuống phía dưới.

"Có người không muốn Cửu hoàng tử trở về Cửu Long thành, bất quá cũng không thể thả Cửu hoàng tử thiên tư trác tuyệt rời đi, cho nên kính xin ngoan ngoãn đi ra chịu chết, có lẽ đám thân vệ của ngươi còn có thể sống sót."

"Vậy thì phải xem các ngươi có bản lĩnh này hay không!"

Giọng Cửu hoàng tử truyền ra, từng lá chắn phòng ngự nổi lên vây quanh nhà gỗ.

Cho dù cường giả Tổ Cảnh toàn lực tiến công phỏng chừng cũng phải chậm rãi mài mấy canh giờ mới có thể đánh nát.

Nhưng mà là sau khi nổi lên, các chắn phòng ngự lại chậm rãi biến mất...

Chỉ thấy trước ánh mắt kinh hãi của các tướng sĩ, Lâm lão cầm lệnh bài khống chế trận pháp, cười nói: "Cửu hoàng tử, trận pháp của ngươi đều do lão hủ tìm tới, đối phương đưa ra điều kiện khiến ta không thể cự tuyệt, xin thứ lỗi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận