Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 483 - Giết người cần bổ đao

. . . . . . . . .

Lục Trường Sinh ra tay khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.

Trong tình huống cường giả hai đại thế lực tề tụ như hổ rình mồi mà hắn vẫn mặc kệ bất kỳ hậu quả nào.

Không thể không nói, mọi người đều rất bội phục dũng khí của Lục Trường Sinh.

Nhưng mà bội phục thì bội phục.

Đây cũng là hành động cho hai cường giả có lý do ra tay.

Tiên sinh cũng không có khả năng thiên vị Lục Trường Sinh nữa.

Quý Thiên Dao nôn nóng nhưng mà không có lôi kéo Lục Trường Sinh nữa.

Nhưng Lục Trường Sinh lại ra tay, tạo nên cục diện xấu nhất.

Về lý hay về tình, cộng thêm dáng vẻ của đệ tử, e là đã rơi vào lưới tình rồi?

Vốn dĩ chuyện đã bình ổn khi tiên sinh lên tiếng.

Đệ tử đã nhờ, hơn nữa người ta còn cho Quý Thiên Dao Hồng Mông Tử Khí.

"Sư tôn, ngươi mau giúp giúp hắn!"

"Vân điện chủ, không đáng chấp nhặt với tiểu bối đi."

Nàng nhìn về phía sư tôn Quý Liễu Chi, cũng chính là cung chủ Dao Trì Tiên Cung.

Cũng không thể nhìn nam nhân mà đệ tử mình thích bị giết. . . . . .

Quý Liễu Chi tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Tồn tại ngang hàng với Vân Tự Nhiên và Kim Lê.

Không có biện pháp nào. . . . . .

Đây đã là cục diện không chết không ngừng rồi!

Dù rời khỏi Phàm Nhân thôn thì nàng cũng có thể ra mặt bảo đảm tính mạng, không có vấn đề gì.

Thấy Vân Tự Nhiên vẫn không dừng tay.

Vì thế Quý Liễu Chi liền lên tiếng:

Chấp nhặt. . . . . .

Nhìn trước vô số xiềng xích bắn tới mang theo lực lượng trấn áp vô tận!

"Quý cung chủ, không cần ra tay đi? Không bằng cùng ta nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt?"

Thôn trưởng cắn răng chuẩn bị ra tay nhưng Hà Chấn lại ngăn trước mặt hắn.

Bỗng có một cơn lốc kim vũ ngăn cản dải lụa của nàng.

Hiện giờ mọi người thấy Lục Trường Sinh một mình đối mặt với một kích toàn lực của Vân Tự Nhiên mà không khỏi tiếc hận lắc lắc đầu.

Quý Liễu Chi vung tơ lụa chuẩn bị giúp Lục Trường Sinh chặn lại một kích.

Chỉ tiếc là hắn đã không có cơ hội. . . . . .

Có lẽ sẽ đuổi theo được bước chân của Thiên Hà Tinh Thần?

Thiên phú và thực lực yêu nghiệt thế này, chỉ cần không chết thì ngày sau tuyệt đối sẽ trở thành người mạnh nhất tinh vực.

Chỉ thấy Kim Lê cười nói:

"Đây là chuyện của người khác, chúng ta không cần ra tay đi?"

"Hà Chấn, Phàm Nhân thôn sẽ bị ngươi kéo xuống vực sâu!"

"Cũng có khả năng là đi về hướng hưng thịnh?"

Quý Liễu Chi lạnh lùng nhìn, bắt đầu chiến đấu với Kim Lê.

Lực lượng trấn áp cùng với thủy chi đạo tắc tương dung, trong khoảnh khắc này phát ra hơi thở cực kỳ khủng bố!

Giống như sóng biển tận thế buông xuống, muốn càn quét Lục Trường Sinh.

Đồng thời trên xiềng xích còn có triều tịch sôi trào.

Nhưng mà sắc mặt Lục Trường Sinh cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Lạnh nhạt nhìn triều tịch và xiềng xích ùa tới, thậm chí ánh mắt còn có vẻ suy tư.

Đồ chơi này so với đại trận trấn áp của mình có chỗ nào khác nhau nha?

Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh có chút tò mò.

Bàn tay thò ra, trận cơ lập tức hình thành!

Từng luồng lực lượng trấn áp chậm rãi xuất hiện.

Đồng thời khi trận cơ hình thành thì trận pháp cũng nhanh chóng thành hình.

Mượn dùng thiên địa chi lực.

Chỉ tay thành trận!

E là ngay cả sư tôn cũng không làm gì được. . . . . .

Dễ dàng đánh lui Vân Tự Nhiên cùng cấp với sư tôn thế này.

Hình như. . . . . . Hắn không cần sư tôn hỗ trợ?

Quý Thiên Dao chớp chớp đôi mắt.

Chẳng lẽ bọn họ đều nhìn lầm?

Vân Tự Nhiên thế mà rơi vào thế hạ phong?

Ầm một tiếng nện vào mặt đất, giống như trời sập đè trên thân thể bọn chúng, không cách nào nhúc nhích!

Thấy một màn như vậy.

Sắc mặt Vân Tự Nhiên biến đổi!

Trận pháp bố trí trong nháy mắt thế mà trấn áp một kích toàn lực của hắn sao?

Phải biết rằng đây là phương pháp trấn áp mà Bắc Minh Trấn Long Điện luôn tự hào.

Nhưng hiện giờ so với trận pháp của Lục Trường Sinh lại cực kỳ đối lập.

Giống như ánh trăng sáng cùng với đom đóm.

Chỉ dùng chút lực là có thể ép sụp ngay lập tức.

Quý Liễu Chi và Kim Lê cũng tạm thời ngừng chiến đấu, sắc mặt đều kinh hãi.

Xiềng xích hóa thành cự long bị đại trận trấn áp.

Thời điểm xiềng xích và trận pháp chạm vào nhau thì mấy con cự long như bị bóp họng, không còn phát ra tiếng gầm gừ.

Từng sợi xiềng xích như hóa thành từng con cự long đang rít gào va chạm với trận pháp của Lục Trường Sinh.

Vân Tự Nhiên lạnh lùng ép tay xuống.

Lại có tác dụng gì?

Trận pháp sao?

Sắc mặt Hà Chấn khẽ biến.

Vân Tự Nhiên khó tin quát to:

"Ngươi làm như thế nào? Rốt cuộc ngươi là ai?"

Lục Trường Sinh phất phất tay, ghét bỏ nhìn thoáng qua mấy sợi xiềng xích, lẩm bẩm nói:

"Trông rất là soái nhưng lại chẳng ra làm sao. . . . . ."

Ngay sau đó, Lục Trường Sinh nhìn về phía Vân Tự Nhiên, cũng không nói nhiều.

Vọt thẳng tới!

Diệt cỏ cần diệt tận gốc.

Nếu đã phát sinh xung đột tự nhiên phải giải quyết cho xong.

Miễn cho sau này có thêm một đống phiền toái.

Ngay cả Vân Tự Nhiên cũng nhìn không thấy bóng dáng của Lục Trường Sinh.

Chỉ có thể cảm giác được không gian không ngừng vỡ vụn.

Chỉ bằng tốc độ mà đã có thể khiến không gian sụp đổ?

Vân Tự Nhiên biết bọn họ đá trúng đá cứng rồi!

Thực lực cấp độ này rốt cuộc là ai?

Còn mẹ nó lại giả thành một tên tiểu bối?

"Tiền bối, chúng ta liền rời đi, còn xin. . . . . ."

Chưa kịp nói xong thì Lục Trường Sinh đã xuất hiện trước mắt hắn.

Chậm rãi giơ ngón tay, trên ngón tay như hội tu tất cả kiếm đạo trong thiên địa.

Quy tắc thiên địa được chất chứa trong một ngón tay.

Thấy thế, Vân Tự Nhiên cũng không kịp nói thêm gì, nổi giận gầm lên, mặt đỏ gay.

Từng sợ xiềng xích xuất hiện quấn lấy một con giao long trên cơ thể Vân Tự Nhiên!

Giờ khắc này thực lực của Vân Tự Nhiên cũng bùng nổ theo.

Bí thuật của Bắc Minh trấn Long Điện.

Giải Long thuật!

Theo đôi tay Vân Tự Nhiên niết quyết.

Xiềng xích quấn quanh giao long được cởi bỏ trong khoảnh khắc này.

Giao long phát ra tiếng gầm giận dữ!

Nó cuốn quanh cánh tay Vân Tự Nhiên!

Lúc này Vân Tự Nhiên tung một quyền.

Không gian bắt đầu lung lay, sụp đổ.

Hơi thở khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.

Lục Trường Sinh không né không tránh, ngón tay vẫn chỉ về phía trước.

Sau đó ngón tay xẹt qua không gian trực tiếp chạm vào nắm tay của Vân Tự Nhiên.

Phốc!

Ngón tay như bảo kiếm sắc bén không nhận chút trở ngại nào xuyên thấu qua nắm tay của Vân Tự Nhiên.

Ngay sau đó trước ánh mắt kinh sợ của Vân Tự Nhiên.

Lục Trường Sinh hóa chỉ thành chưởng nắm lấy nắm tay của Vân Tự Nhiên.

Hắn bỗng dùng sức vung mạnh, ném Vân Tự Nhiên đập xuống dưới!

Ầm!

Toàn bộ Phàm Nhân thôn cùng với núi non kéo dài vạn dặm chung quanh đều chấn động.

Nhưng Lục Trường Sinh cũng không có ngừng lại, bàn tay phất qua hư không.

Tức khắc có vô số thanh cự kiếm xuất hiện phía sau hắn.

Những thanh cự kiếm này đều ngưng tụ từ kiếm chi đạo tắc.

Giết người phải bổ đao.

Đây là chân lý bất biến từ xưa đến nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận