Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 251 - Mạch nước ngầm

Sau khi Nho Phật luận đạo kết thúc.

Mảnh đại lục này có được một khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi.

Mấy năm gần đây, các vực đều đã xảy ra đại sự.

Hơn nữa, hình như chuyện đều bắt nguồn từ mấy đệ tử Thảo Đường!

Hiện giờ bầu không khí trở nên yên bình đương trung, ngược lại khiến một ít người không quá quen thuộc.

Nhưng chỉ có những thế lực đầu sỏ thoáng cảm giác được vấn đề.

Đây là sự yên lặng trước bão táp...

Những ngày hòa bình này tuyệt đối sẽ không kéo dài bao lâu nữa.

Dùng săn giết để rèn luyện Vạn Cổ Ma Thể tầng thứ ba.

Sau khi phượng hoàng niết bàn, trọng tố thể chất, tốc độ tu luyện của Thạch Sinh trở nên cực nhanh.

Bên trong Thảo Đường.

Thạch Sinh thì vẫn ở bên trong Thảo Đường.

Giờ phút này.

Hắn nhàm chán thở dài.

Cho nên các thế lực cũng bắt đầu lo lo lắng lắng bắt đầu chuẩn bị triệu tập toàn bộ đệ tử ở bên ngoài cùng với chiến lực cao tầng.

Hiện giờ cũng sắp đột phá đến Hư Thần cảnh.

Ở Nam Vực, Tàng Đạo thư viện.

Nhân lúc bão táp chưa bắt đầu còn có cơ hội phản ứng.

Ngưng tụ hoa văn sát ý!

"Khi đám tiểu tử thúi kia ở Thảo Đường thì ta lại ngại bọn chúng phiền phức."

Tiểu Hắc xuất phát đi tới cực bắc băng nguyên săn giết ma thú lần nữa.

"Hiện tại đi bớt rồi lại có thấy có chút nhàm chán."

Lục Trường Sinh nằm trên ghế, hai tay gối đầu.

"Nghĩ đến ta cũng có chút tiện."

【 Nhị đệ tử Hồng Anh 】

【 Đại đệ tử Diệp Thu Bạch 】

【 Tứ đệ tử Tiểu Hắc 】

"Xem bọn tình hình bọn hắn như thế nào đi..."

"Tiểu tử thúi Diệp Thu Bạch có năng lực gây chuyện rất mạnh sao mà tu vi lại tăng lên như vậy chậm chứ?"

"Tuy tiểu tử Thạch Sinh không gây chuyện nhưng hắn vẫn luôn đắm chìm trong tu luyện, không biết nói khoác với sư tôn này nha."

Lúc này, Tần Thiên Nam bỗng bước nhanh tới.

"Không biết cố gắng nha..."

"Bốn đứa còn lại đều so tu vi cao hơn rồi!"

Nói xong, trước mắt xuất hiện một quầng sáng.

【 Tu vi: Vạn Cổ Ma Thể tầng thứ ba 】

【 Ngũ đệ tử Thạch Sinh 】

【 Tu vi: Nửa bước Hư Thần 】

【 Tu vi: Càn Nguyên cảnh hậu kỳ, Kiếm Tông 】

【 Tu vi: Đại Nho (ứng với Hư Thần cảnh) 】

【 Tam đệ tử Ninh Trần Tâm 】

【 Tu vi: Hư Thần cảnh sơ kỳ 】

Lục Trường Sinh thấy được bóng dáng Tần Thiên Nam liền run rẩy.

Hắn vội vàng đứng dậy hô một tiếng với Thạch Sinh: "Lát nữa, nếu Tần lão đầu hỏi ta đâu thì ngươi cứ nói ta đi ra ngoài rồi, không có ở đây!"

Thạch Sinh cũng không biết vì sao phải nói dối.

Nhưng hắn cũng sẽ không hỏi, sư tôn nói gì thì hắn liền làm nấy.

Đúng lúc Lục Trường Sinh đang muốn chạy trốn.

Tần Thiên Nam như biết được động tác của Lục Trường Sinh, lập tức hét to: "Tiểu tử thúi, ta nhìn thấy ngươi rồi! Ngươi đừng hòng chạy!"

Nghe thế, Lục Trường Sinh chỉ đành bày ra vẻ mặt chua xót, bỏ đi ý tưởng muốn trốn một lúc.

Mỗi lần Tần Thiên Nam tới nơi này đều không có chuyện tốt!

Nhưng mà cần phải giả vờ một chút.

Hắn vuốt vuốt cằm, rơi vào trầm tư.

Lục Trường Sinh nghe xong cũng không có lập tức trả lời.

Trong đó liền bao gồm Tàng Đạo thư viện cùng với Ẩn Kiếm Tông.

Đồng thời lại có một nửa thế lực trong đó chọn phụ thuộc vào Vân Hoàng đế quốc.

Đã có bảy phần thế lực trên đại lục đồng ý chuyện Vân Hoàng đế quốc trùng kiến.

Vân Hoàng đế quốc trùng kiến.

Lục Trường Sinh che mặt,"Được rồi, nói đi, chuyện gì."

"Hẳn là ngươi cũng biết chuyện thượng giới?"

Sắc mặt Tần Thiên Nam có chút nghiêm trọng, tiếp tục nói: "Người Thiên Trận môn phát hiện người vực ngoại tập trung thành đội quân đang hướng tới Man hoang giới vực."

Lục Trường Sinh nghe lời này mới thu lại vẻ mặt tùy tiện, nghiêm túc hơn.

"Rốt cuộc nhịn không được sao..."

Tần Thiên Nam ngẩn người: "Nhịn không được? Ngươi biết chuyện gì sao?"

Lục Trường Sinh lắc lắc đầu nói: "Không có gì, ngươi tiếp tục nói."

Tần Thiên Nam gật đầu nói: "Hiện giờ, mấy thế lực đầu sỏ Trung Vực đã bắt đầu tập kết ở Vân Hoàng đế quốc, thương lượng đối sách."

"Đồng thời, Ngôn viện trưởng và Lâm tông chủ muốn ngươi đến đó, cùng nhau quyết định xem nên đối phó với địch như thế nào."

Ta! Liền! Biết! Mà!

Hắn gãi gãi cánh tay nói: "Đừng làm trò, ta tìm ngươi có chuyện quan trọng."

Trên người không khỏi nổi tầng tầng da gà.

Tần Thiên Nam nhìn Lục Trường Sinh cười tươi như hoa cúc nở rộ.

Hắn cười tủm tỉm tiến đến nghênh đón, nói: "Ai da, Tần thúc, ta hoan nghênh ngài còn không kịp đây, làm sao mà chạy đâu (thật ra ta muốn đấm chết ngươi nha)."

Giống như người hát tuồng, Lục Trường Sinh nhanh chóng thu hồi vẻ mặt chua xót.

Sau khi cân nhắc lợi và hại.

Nếu đám ngốc bức thượng giới đánh tới thì tuyệt đối là chuyện bất lợi với hắn.

Bởi vì thời điểm ở Lạc Nhật vương triều hắn đã giết một nhân vật có vẻ quan trọng với bọn họ.

Hơn nữa, đối phương cũng không xác định được mục đích của hắn có xung đột với kế hoạch của bọn họ hay không.

Cho nên mặc kệ là hắn tham gia hay không tham gia thì đối phương đều sẽ chủ động tìm tới cửa.

Còn nữa.

Lục Trường Sinh khẽ thở dài một hơi.

Nhớ tới lời giới vực chi tâm nói với mình lúc ở cực bắc băng nguyên.

Mục tiêu của đối phương chính là giới vực chi tâm!

Tuy rằng hắn không có lấy nhưng Hồng Anh, đồ đệ của hắn lấy rồi.

Đến lúc đó chắc chắn đồ đệ sẽ gặp phải phiền toái?

"Xem ra... Tránh không khỏi..."

"Quan hệ nhân quả chó chết này, ta đã chui rúc ở như vậy rồi mà vẫn không thể tránh!"

Lục Trường Sinh bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Lúc này, Tần Thiên Nam ở bên cạnh thúc giục: "Thế nào Trường Sinh, ngươi nhanh quyết định đi, đừng thấy hiện đang có vẻ yên bình."

"Một khi đối phương đánh tới sẽ không kịp chuẩn bị!"

Lục Trường Sinh gật gật đầu, nói: "Được rồi được rồi, ta đã biết, ta sẽ theo ngươi."

Tần Thiên Nam nghe lời này mới hài lòng gật gật đầu.

"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta xuất phát đi."

"Ai ai... Chờ ta ăn miếng cơm trước đã!"

"Còn ăn cơm gì nữa! Đến bên kia ta kêu đầu bếp làm cho ngươi!"

"Thạch Sinh, theo ta đi."

Thạch Sinh cũng kết thúc tu luyện đuổi theo hai người Lục Trường Sinh.

Sau khi bọn họ rời khỏi, cây liễu bỗng thì thầm:

"Nhân quả chi đạo nào có dễ dàng tránh né như vậy."

"Không thể tránh né thì chỉ có thể mạnh mẽ giải quyết, bởi vì... Có vài thứ là không thể tránh né."

Hiện giờ, thứ ảnh hưởng đến Lục Trường Sinh nhất chính là các đồ đệ.

Tuy rằng ngày thường trông hắn không quan tâm đệ tử bao nhiêu.

Nhưng đúng như lời Lục Trường Sinh nói, đệ tử của hắn chỉ có thể hắn mới được đánh chửi!

Nếu người khác dám khi dễ, vậy thì ngại quá, tiêu diệt ngươi trước.

Đương nhiên.

Đầu tiên là phải xác định thực lực của đối phương, lỡ như đánh không lại thì chẳng khắc nào dâng mình tới cửa.

Chim nhỏ nghe lời cây liễu nói mà cúi đầu.

Trong mắt có vẻ hiểu ra.

Nhân quả chi đạo, không cách nào tránh né...

Chỉ có thể mạnh mẽ giải quyết... ...

Bên kia.

Trung Vực, trong lãnh địa của Vân Hoàng đế quốc.

Hiện giờ đã có từng kiến trúc nối nhau mọc lên, thành hình sơ bộ.

Trông khá là đồ sộ.

Lãnh địa của Vân Hoàng đế quốc hiện giờ cũng chính là lãnh địa thời thượng cổ.

Vân Hoàng thành có vô số tiểu thương dời vào sinh sống.

Trở nên cực kỳ phồn vinh, náo nhiệt.

Thậm chí còn thịnh vượng hơn chủ thành của các đế quốc khác.

Nhưng mà dưới sự phồn vinh thịnh vượng này chính là từng mạch nước ngầm đang chậm rãi lưu động.

Một khi mạch nước ngầm bùng nổ.

Vậy thì... Cuộc chiến giữa hai giới vực sẽ bắt đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận