Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1618: Ngoại tôn? (Cháu ngoại)

Nếu là người bình thường từ Hỗn Độn giới đi đến Trường Sinh giới, dù có sử dụng không gian truyền tống trận thì cũng sẽ phải mất rất nhiều thời gian.

Đối với những cường giả đỉnh cao như Càn lão mà nói, dù có dốc toàn lực đến đó thì cũng cần ít nhất mười ngày.

Đương nhiêu đó là nếu như Càn lão có thể tìm ra vị trí của Trường Sinh giới...

Nhưng Lục Trường Sinh chỉ mất thời gian một nén nhang, đây còn là vì hắn không vội vàng lên đường mà đồng thời còn phải dẫn theo vài người, tốn thêm thời gian nữa.

Sau khi đến Trường Sinh giới.

Lục Trường Sinh hít sâu một hơi, lúc này cơ thể căng thẳng của hắn mới hoàn toàn thả lỏng.

Cảm giác giống như người đi làm việc xa nhà bên ngoài nhiều năm. Thế nhưng khi vừa trở về quê hương nơi mình lớn lên thì mặc dù không khí không tốt, phong cảnh cũng chỉ bình thường nhưng vẫn khiến ngươi vô cùng thoải mới.

Đây chính là cảm giác an toàn.

Vì vậy không có nhiều thời gian để quan tâm bọn họ, luôn để bọn họ trong không gian giới chỉ có thể chứa đựng sinh vật sống.

Dù sao thì bất kể là Tương Liễu hay Chúc Cửu âm thì đều là dị thú được ghi chép trong Sơn Hải Kinh.

Đúng thế.

Chẳng hạn như cảm ứng vị trí của Sơn Hải Kinh... Hoặc là sau khi tìm thấy Sơn Hải Kinh thì sẽ xảy ra phản ứng hóa học nào đó.

Mục Phù Sinh nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi: "Sư tôn, Tương Liễu tiền bối và đám Chúc Cửu âm, Cốt Dực Xà Hổ đâu rồi? Không phải bình thường đều ở đây sao?"

Tuy nhiên lại không giống như Lục Trường Sinh nghĩ, sẽ sinh ra cộng hưởng với Sơn Hải Kinh.

Đối với loại người vô cùng thiếu cảm giác an toàn như Lục Trường Sinh mà nói thì cảm giác này càng thêm rõ ràng hơn.

Tất nhiên, tại sâu trong một vùng biển sâu thẳm vô tận có một cổ chiến trường, nơi đó cũng là địa điểm hiện tại của Thanh Tiêu học viện.

Lục Trường Sinh phất tay đáp: "Đều ở Ma Thú đại lục rồi."

Sau khi trở về Thảo Đường, Lục Trường Sinh liền trực tiếp nằm dài trên ghế.

Ban đầu mang theo bọn họ là muốn xem thử liệu có công năng đặc biệt nào đối với Sơn Hải Kinh hay không.

Lúc này, Hoàng Thiên trả lời thắc mắc cho đám người Mục Phù Sinh: "Sư tôn của các ngươi muốn để đám Tương Liễu và Chúc Cửu âm giúp đỡ Hứa Dạ Minh cai quản Ma Thú đại lục."

Hành trình lần này quá mức vội vàng, xảy ra nhiều chuyện như vậy. Dù Lục Trường Sinh đang trong thời gian rảnh cũng phải điều tra Ma Thú đại lục.

"Vì Ma Thú đại lục coi huyết mạch duy tôn, nên nếu để những ma thú có huyết mạch đẳng cấp cao nhất ra mặt thì có thể đè ép được những thú tộc đó."

Ở đó có Côn Bằng làm thủ hộ thú, cũng thuộc dị thú được ghi chép trong Sơn Hải Kinh. Chỉ vì Thanh Tiêu học viện cần hắn bảo vệ nên mới không đi theo cùng.

Tất nhiên cũng có thể là vì Hứa Dạ Minh chưa triệu hồi dị thú tương ứng, phải đợi đến khi Hứa Dạ Minh trở về rồi mới thử lại.

Thạch Sinh cười đáp: "Sư huynh, nếu sư tôn đã làm vậy thì chắc chắn đã có có để lại phương án dự phòng."

Nói đến Hứa Dạ Minh.

"Không hổ là sư tôn, suy nghĩ vô cùng chu đáo!"

Hơn nữa trong cơ thể bọn họ còn có tinh huyết của Lục Trường Sinh.

Dù sao đám đệ tử này của hắn luôn có trí tưởng tượng phong phú, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Một Tương Liễu, một Chúc Long, có ai không phải huyết mạch đứng trên đỉnh thú tộc.

Lục Trường Sinh lắc đầu nói: "Còn chưa biết."

Mặc dù trước đó cũng đã từng có hai lần, nhưng căn bản chỉ là giúp chỉ điểm vấn đề trong tu luyện cho bọn họ, còn việc đích thân chỉ dẫn huấn luyện đặc biệt bọn họ thì đúng là chưa từng có.

"Đúng rồi sư tôn, ngươi định sắp xếp huấn luyện đặc biệt cho chúng ta như thế nào?" Mục Phù Sinh tò mò hỏi.

Cho dù là huyết mạch vốn không xuất chúng như Cốt Dực Xà Hổ, cũng nhờ giọt tinh huyết này mà cá vượt vũ môn, hóa thành rồng trên chín tầng trời.

Lục Trường Sinh thì cạn lời bất đắc dĩ.

Hắn có thể nói rằng thật ra hắn không có nghĩ nhiều như vậy không?

Nhưng mà cũng được.

Tiểu Hắc không nhịn được nói: "Sư tôn, để Hứa sư đệ một mình ở Ma Thú đại lục liệu có ổn không? Dù sao bây giờ hắn phải cai quản Ma Thú đại lục, nếu như ngươi không có ở đó, trong tình huống không có ai gây uy hiếp, bọn họ ra tay với Hứa sư đệ thì làm sao bây giờ?"

Mấy người nói qua nói lại, cuối cùng rút ra kết luận.

Người xưa có câu, tình yêu và thù hận luôn là chất xúc tác lớn nhất để phát triển bản thân.

Mục Phù Sinh cũng đồng tình nói: "Hơn nữa, nếu như Hứa sư đệ điều tra ra chân tướng, mặc dù thực lực hiện tại của hắn chưa đủ để giúp phụ mẫu hắn, nhưng cũng sẽ tiếp thêm động lực cho hắn. Như vậy cũng giúp hắn kích phát tiềm lực trong quá trình huấn luyện đặc biệt sau này của sư tôn."

Chưa biết?

Mấy người trợn tròn mắt.

"Nhưng chắc là không thành vấn đề đâu."

Với đầu óc đã đọc nhiều tiểu thuyết kiếp trước này của hắn, chỉ cần nhớ lại phương pháp tu luyện khuôn mẫu của mấy nhân vật chính, rồi kết hợp với thực tế không phải là được rồi sao?

Lúc này, không gian trước mặt Lục Trường Sinh đột nhiên bị xé rách, Tiểu Thạch Đầu nhảy ra từ trong đó. Lúc đi ra mặt mũi hắn đỏ bừng, vẫn còn nở một nụ cười ngốc nghếch.

Nhìn thấy cơ mặt co giật của sư tôn, sắc mặt Tiểu Thạch Đầu cứng đờ.

"Cốc..."

Lục Trường Sinh trực tiếp gõ một cái lên đầu Tiểu Thạch Đầu, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Nhìn Tiểu Thạch Đầu ôm đầu với vẻ mặt đầy đau đớn, Lục Trường Sinh hỏi: "Tạm thời không truy cứu việc ngươi lại đi tìm cô nương nhà nào, còn sư huynh sư tỷ của ngươi đâu?"

Trong lòng Bạch Hổ lão tổ run lên một chút.

Cảm nhận được Tả Khâu Hồng thật sự muốn giết Hứa Dạ Minh.

Mặc dù Tả Khâu Hồng đã mơ hồ đoán được, nhưng nghe được câu hỏi ngược lại của Hứa Dạ Minh như một lời xác nhận, khóe mắt hắn vẫn co rút, trong mắt lóe lên sát khí!

"Ngài đang nói đến mẫu thân ta sao?"

Nghe được câu hỏi của Tả Khâu Hồng, sắc mặt Hứa Dạ Minh vẫn bình tĩnh, dù chân không chạm đất nhưng hắn cũng không giãy giụa, chỉ là sắc mặt có hơi đỏ lên.

"Ngươi và nàng có quan hệ gì?"

Nghe vậy, Tiểu Thạch Đầu vui mừng.

Chỉ cần bây giờ hắn không bị sư tôn trừng phạt, như vậy kéo dài thêm một thời gian ngắn nữa thì sư tôn sẽ bớt giận mà lười phạt hắn thôi!

Trước đây đều là như vậy.

Thế nhưng câu nói tiếp theo của Lục Trường Sinh đã khiến cho gương mặt nhỏ của Tiểu Thạch Đầu xụ xuống.

"Còn nữa, đừng tưởng là ta sẽ quên phạt ngươi. Trong lúc huấn luyện đặc biệt, ta sẽ cho ngươi cảm nhận rõ sự quan tâm yêu mến của vi sư."

Nhìn nụ cười "nhân hậu" của Lục Trường Sinh, Tiểu Thạch Đầu cảm thấy mọi thứ trước mắt đều mất đi ánh sáng... ...

Ở bên kia.

Trong Cửu Vĩ Hồ tộc.

Làm tộc trưởng hiện tại của Cửu Vĩ Hồ tộc, Tả Khâu Hồng nắm lấy cổ Hứa Dạ Minh, nhấc hắn lên.

"Về phần tên tiểu tử Diệp Thu Bạch kia, đến lúc đó ta sẽ tự mình bắt hắn về."

Hắn phất tay nói: "Được rồi, ngươi đi thông báo với bọn họ, bảo bọn họ mang theo Phù Sinh đồ trở về một chuyến."

Sao tiểu tử Diệp Thu Bạch này lại không biết nghỉ ngơi một chút chứ? Lại chạy ra ngoài nữa rồi?

Lục Trường Sinh xoa trán.

"Còn đại sư huynh thì ba ngày sau khi sư tôn rời đi thì đã một mình đi đến Thương Huyền đại lục, nói là ở đó có khả năng tồn tại truyền thừa mà hắn muốn."

Tiểu Thạch Đầu vừa xoa đầu vừa đáng thương nói: "Hồng Anh tỷ và Ninh sư huynh đang xử lý công việc của học viện. Mộc sư muội và Phương sư đệ đang nghiên cứu đan đạo và trận pháp ở học viện. Mặc sư muội thì về Mặc gia một chuyến, nhưng nàng nói là ngày mai sẽ trở lại."

Nếu Hứa Dạ Minh chết dưới sự bảo vệ của hắn, đến lúc đó không biết Lục Trường Sinh sẽ hành hạ hắn đến chết như thế nào.

"Tả Khâu Hồng, ngươi thật sự định cứ như vậy mà nhẫn tâm giết chết ngoại tôn của mình sao? Dù sao trong người hắn cũng chảy huyết mạch của ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận