Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1602: Đa tạ đã nhắc nhở

Trong ánh mắt của mọi người, Lục Trường Sinh chỉ nghiêng người một chút, vươn tay về phía Thất tinh Bạch Hổ và Cùng Kỳ.

Chỉ làm vậy thôi mà muốn ngăn cản một kích toàn lực của hai cường giả Quân Thần cảnh đã thiêu đốt huyết mạch sao?

Không chỉ đa số người của tứ đại thú tộc ở đây, mà ngay cả tông chủ Phượng Minh tông và Kỳ Ngộ cũng cảm thấy Lục Trường Sinh đã quá chủ quan.

Hai tên Thân Vương đã hiển hóa ra chân thân gào thét tấn công về phía Lục Trường Sinh, nhìn thấy cảnh này thì trong mắt bốc lên lửa giận bừng bừng.

Không khỏi quá mức xem thường bọn hắn rồi đi?

Trong khoảnh khắc đó, bọn hắn càng tăng thêm mức độ thiêu đốt huyết mạch. Uy lực của bạch quang thổ tức của Thất tinh Bạch Hổ và sừng nhọn to lớn với hắc viêm ngập trời bao trùm của Cùng Kỳ cũng tăng vọt.

Nhưng Lục Trường Sinh vẫn không có hành động nào khác.

Thân hình của hắn chỉ lóe lên, đi thẳng đến chỗ cái sừng nhọn to lớn kia, bàn tay trực tiếp xuyên vào hắc viêm rực cháy, giống như không sợ hắc viêm thiêu đốt mà cầm lấy cái sừng nhọn kia.

Như có một bàn tay vô hình trực tiếp bắt lấy cổ Cùng Kỳ, nhấc hắn lên ở giữa không trung, cho dù có vùng vẫy như thế này thì cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Lục Trường Sinh.

Khí thế như có thể đâm nát của một tòa thành trì.

Lúc này, thân ảnh Lục Trường Sinh lại lần nữa xuất hiện trước mặt chân thân Cùng Kỳ, thân hình của hai bên chênh lệch quá nhiều. So sánh ra mà nói, Lục Trường Sinh đứng trước mặt Cùng Kỳ nhìn chỉ như con kiến.

Vọt thẳng về phía Lục Trường Sinh!

Chỉ thấy Lục Trường Sinh nắm chặt sừng nhọn, ném thẳng về phía bạch quang thổ tức của Thất tinh Bạch Hổ.

Nội tạng trong cơ thể liên tục vỡ nát!

Trong ánh mắt khiếp sợ của Cùng Kỳ, cho dù là hắc viêm hay sừng nhọn với lực lượng có thể đâm xuyên một vùng giới vực, bây giờ lại không thể tạo nên bất cứ thương tổn gì đối với Lục Trường Sinh.

Trong khoảnh khắc Thất tinh Bạch Hổ sắp đâm vào Lục Trường Sinh, Lục Trường Sinh lại chỉ hơi nghiêng người. Tại giây phút Thất tinh Bạch Hổ và Lục Trường Sinh lướt qua nhau, Lục Trường Sinh vươn tay còn lại ra, thúc tay vào cơ thể khổng lồ của Thất tinh Bạch Hổ!

Sừng nhọn và thổ tức va chạm với nhau, triệt tiêu lực lượng của nhau.

Trên bàn tay với những khớp xương thon dài kia cũng không hề xuất hiện một vết xước nào.

Thất tinh Bạch Hổ thấy thế thì lại gầm thét lao về phía Lục Trường Sinh, bốn chân đạp vào hư không, mỗi cú đạp đều có thể khiến cho không gian vỡ tan!

Cơ thể khổng lồ của Thất tinh Bạch Hổ giống như đạn pháo bắn ngược ra phía sau.

Nhưng cho dù là thế, Lục Trường Sinh chỉ vươn tay về phía cổ Cùng Kỳ, nắm lấy hư không một phát.

Sau đó, Lục Trường Sinh nắm lấy cổ Cùng Kỳ, dùng một chút sức ném về hướng Thất tinh Bạch Hổ đang bay ngược.

Lực lượng ban đầu của Thất tinh Bạch Hổ cộng thêm lực lượng của Lục Trường Sinh khiến cho cơ thể của Thất tinh Bạch Hổ lõm vào, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được rõ ràng.

Thậm chí hai mắt cũng trợn trắng lên.

Khi tất cả mọi người ở đây dùng thần thức để quan sát tình hình bên trong màn bụi mờ.

Mặt đất nứt toạc vỡ nát, giống như toàn bộ khối đại lục này đã bị lún xuống.

Đám người Bạch Kiêu, Tuần Lưu, Tất Viêm đi đến cái hố sâu thẳm kia nhìn xuống xem, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, yết hầu nuốt một ngụm nước bọt.

Gần như chỉ trong chớp mắt, cơ thể của Cùng Kỳ đã đụng vào cơ thể của Thất tinh Bạch Hổ, phát ra tiếng vang chấn động!

Mặc dù hắn đã đoán thực lực của Lục Trường Sinh không đơn giản, nhưng không ngờ được là lại cường đại đến mức này.

Tốc độ Cùng Kỳ bị ném đi nhanh hơn vài lần so với tốc độ Thất tinh Bạch Hổ bị bay ngược ra ngoài.

Có lẽ... Thực lực của hắn còn mạnh hơn so với các vị tộc trưởng?

Kỳ Ngộ cảm thấy câu nói của Lục Trường Sinh không giống như đang nói đùa.

Nhớ tới những lời nói trước đó của Lục Trường Sinh... Muốn cai quản toàn bộ Ma Thú đại lục.

Hai con cự thú khổng lồ đập rầm xuống mặt đất.

Dưới đáy hố, hai vị Thân Vương của Thất tinh Bạch Hổ tộc và Cùng Kỳ tộc đã thoát khỏi trạng thái hiển hóa chân thân.

Khí tức hai người yếu ớt, ngất xỉu trong hố.

"Thực lực quá cường đại đi?" Kỳ Ngộ cười khổ một tiếng.

Khói bụi, đá vụn cát sỏi bốc lên mù mịt như cơn lốc, mắt thường không thể nhìn thấy được bên trong ra sao.

Sau khi khói bụi dần dần tan đi.

Cái này... Rốt cuộc là đã đạt đến cảnh giới nào mới có thể làm được như vậy... Chỉ sợ thực lực cũng đã ngang đẳng cấp với tộc trưởng của tứ đại thú tộc đi?

Rồi nhìn thấy tình trạng thảm thiết trong đó thì đều trầm mặc.

Tên Thân Vương bên cạnh Tất Viêm cũng có vẻ mặt phức tạp, nói: "Cũng may ngươi không để ta ra tay, nếu không chỉ sợ lúc này ta cũng thê thảm nằm trong cái hố đó rồi."

Tất Viêm khẽ gật đầu.

Hắn có linh cảm rằng đây chính là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời này của mình.

Đồng thời hắn cũng bắt đầu tính đến chuyện muốn chủ động thân cận với đám Lục Trường Sinh, có lẽ sẽ thật sự là bước đột phá cho Tất Phương tộc.

Đạt tới một cảnh giác mới, vượt qua cả tổ tiên.

Đột nhiên, ba người Bạch Kiêu, Tuần Lưu và Tất Viêm ngẩng đầu lên.

Chẳng biết từ lúc nào, phía trên hố to đã xuất hiện hình bóng nam nhân bạch y, đi đến trước mặt bọn họ.

Bạch Kiêu và Tuần Lưu định lên tiếng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Lục Trường Sinh vẫn vô cùng bình thản, giống như chuyện vừa rồi chỉ là phủi tay một cái mà thôi thì cổ họng bọn họ như nghẹn lại, há to miệng lại không nói ra được.

"Yên tâm đi, ta không giết bọn hắn đâu. Dù sao bọn hắn cũng sẽ trở thành thuộc hạ của tên đệ tử không nên thân này của ta."

"Cho nên các ngươi chờ ta một chút đi. Ta đi luyện vài cái trận pháp và mấy lò đan dược."

"Phải chuẩn bị trước mới được, nếu không lật thuyền trong mương thì không ổn."

Khi nghe được câu nói tiếp theo của Lục Trường Sinh thì vẻ mặt của mọi người lại kinh hãi.

Thế nhưng...

Kỳ Ngộ thì nhẹ thở ra, hắn cũng không hy vọng Lục Trường Sinh sẽ bốc đồng như vậy. Dù sao bây giờ hắn cũng đang ở bên phe Lục Trường Sinh.

Trong lòng Bạch Kiêu và Tuần Lưu đều cười lạnh một tiếng.

Trong thời điểm này mà muốn đi đến tứ đại thú tộc cũng tức là... Lời Lục Trường Sinh nói trước đó không phải đùa giỡn!

Ánh mắt Bạch Kiêu lạnh lùng, nhưng con ngươi lại hơi run rẩy, có vẻ cảm xúc đang mâu thuẫn.

Nhưng thân là đại thiếu của Thất tinh Bạch Hổ tộc, tố chất tâm lý của Bạch Kiêu vẫn rất vững, cố đè nén sự sợ hãi xuống, đứng trước mặt Lục Trường Sinh, giọng nói lạnh lùng:

"Đúng thật là tiền bối rất mạnh, thế nhưng có phải ngươi đã quá coi thường nội tình của tứ đại thú tộc chúng ta rồi không?"

Tuần Lưu ở một bên cũng hùa theo: "Ngươi nghĩ rằng đi đến đại bản doanh của tứ đại thú tộc chúng ta rồi, có thể còn sống mà đi ra được sao?"

Lúc đầu bọn họ còn cho rằng Lục Trường Sinh sẽ bị dọa cho suy nghĩ lại.

Thậm chí trong lòng bọn họ còn hy vọng Lục Trường Sinh sẽ đến đại bản doanh, như vậy thì có thể tập trung lực lượng của toàn tộc để tiêu diệt đối phương!

Thế nhưng Lục Trường Sinh lại ngẩng đầu lên trời suy nghĩ, sau đó nói: "Các ngươi nói cũng đúng."

Hừ...

Nghe được câu này, vẻ mặt của mọi người đều biến sắc.

"Ồ, rất hiểu chuyện." Lục Trường Sinh nhìn Tất Viêm với ánh mắt thưởng thức, sau đó nói: "Dẫn ta đi một chuyến đến tứ đại thú tộc các ngươi."

Tất Viêm lại chủ động tiến lên phía trước, nói: "Mời tiền bối nói."

Lúc này mà còn hỏi có thể bằng lòng hay không sao?

Hai người Bạch Kiêu và Tuần Lưu đều nhíu mày.

Lục Trường Sinh cười nhạt nói: "Nhưng mà tiếp theo ta cần các ngươi làm chút chuyện, cũng không biết các ngươi có bằng lòng hay không?"

Nói xong, Lục Trường Sinh cũng không đợi bọn họ trả lời như thế nào mà đã phất tay, bày ra trận pháp giam cầm bọn họ ở chỗ này rồi quay người đi vào trong Sơn Hải Thần Điện.

Bỏ lại đám tứ đại thú tộc và Phượng Minh tông với những gương mặt ngơ ngác đờ đẫn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận