Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1002 - Ta cảm giác mình bị xem là kẻ ngốc…

. . . .

Sắc mặt Liễu Tự Như tái nhợt, thở hổn hển, ngây ngốc đứng trước mặt bốn người Diệp Thu Bạch.

Bốn người thấy bộ dạng của hắn thế này đều hoảng sợ.

Thống lĩnh Kim vũ quân cũng cứng họng, hắn là cường giả giới vực vĩ độ cao nên tự nhiên biết sự tồn tại của Liễu Tự Như.

Chấp sự ngũ tinh của Ám Vực.

Tuy rằng đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người nhưng đối với một ít người có quyền, có thực lực thì vẫn biết chút chuyện.

"Liễu chấp sự, sao ngươi lại tới đây?"

Liễu Tự Như lại không có để ý tới thống lĩnh Kim vũ quân mà nhìn về phía Diệp Thu Bạch, vội vã nói:

Từ Trường Sinh giới vượt qua hai vùng vĩ độ, vô số giới vực, mới đến tới Thiên Hà tinh vực!

"Vậy. . . . . . Lục tiền bối đã gặp mặt Dao Trì Thánh Nữ rồi sao?"

Liễu Tự Như nghe Diệp Thu Bạch nói xong, thật sự muốn chết cho rồi, chỉ thiếu lệ rơi đầy mặt!

Nghĩ đến đây, Liễu Tự Như cẩn thận hỏi:

"Hắn đã đi rồi, không phải Liễu tiền bối luôn đi cùng sư tôn sao?

Hắn ho khan một tiếng, kìm nén không nhếch miệng cười, nói:

"Sư tôn các ngươi đâu?"

Mục Phù Sinh nháy mắt liền hiểu rõ chuyện gì.

Sao đột nhiên lại gấp rút tìm sư tôn thế này?"

Diệp Thu Bạch chỉ ra bên ngoài Thiên Hà tinh vực, trả lời:

Kết quả Lục tiền bối đã xử lý xong chuyện, đi mất rồi?

Nghe đến đây.

Hắn đuổi theo không hề ngừng lại chút nào, dùng toàn lực đuổi theo đó!

Liễu Tự Như hai tay ôm đầu ngửa mặt lên trời, khóc không ra nước mắt.

Trong lòng có chút buồn cười.

"Khụ khụ. . . . . . Không. . . . . . Không chỉ có gặp mặt mà còn chỉ đạo Quý Thánh nữ tu luyện."

Giống như một con cá mặn mất đi mộng tưởng vậy.

Nghĩ tới tính cách của Lục Trường Sinh.

Liền đưa tay chỉ thẳng Mục Phù Sinh, mắng to:

Không chỉ gặp mặt mà còn chỉ đạo tu luyện.

"Chuyện gì mà vui vẻ?"

Biểu tình như nghẹn một cục phân trong miệng.

"Ta cảm giác cảnh giới sắp đột phá."

Mục Phù Sinh nói:

Sắc mặt Liễu Tự Như cứng ngắc.

Chẳng phải là đại biểu cho nhân quả lại gia tăng?

"Ngươi đang cười cái gì?"

Mục Phù Sinh vẫy vẫy tay, nói:

"Ta nhớ tới mấy chuyện vui vẻ nha."

Hai mắt Liễu Tự Như chậm rãi mất đi ánh sáng.

Ngay sau đó hắn lại thấy được khóe miệng Mục Phù Sinh đang không ngừng co rút.

Đây là điều mà Liễu Tự Như đang nghĩ tới.

Chết chắc rồi . . .

Diệp Thu Bạch bên cạnh cũng không nhịn được cười một tiếng, ngay sau đó che mặt mạnh mẽ kìm nén.

Liễu Tự Như:

"Ngươi lại cười cái gì?"

Diệp Thu Bạch lắc lắc tay, ít sâu một hơi, nói:

"Ta cũng cảm giác ta kiếm đạo sắp đột phá."

Liễu Tự Như: ". . . . . ."

Đột nhiên, Liễu Tự Như cảm giác mình như bị xem là một kẻ ngốc. . . . . .

Hắn đường đường là một tên chấp sự ngũ tinh của Ám Vực, kết quả bị tiểu bối xem là kẻ ngốc sao?

Sau đó cảm ứng hơi thở của bọn họ.

Nội dung là: Lục tiền bối đang ở Ám vực.

Có tin tức do Ám Chủ truyền tới.

Đây là lệnh bài của Ám Vực.

Lệnh bài trong ngực Liễu Tự Như đột nhiên sáng lên, có tin tức truyền đến.

Vừa dứt lời.

"Không biết, sư tôn không nói với chúng ta."

Liễu Tự Như hỏi tiếp:

"Vậy Lục tiền bối đi nơi nào?

Chẳng lẽ đã trở về?"

Hiện tại Liễu Tự Như chỉ muốn nhanh chóng nhận lỗi chiếm lấy tiên cơ.

Nếu không đến lúc đó về Trường Sinh giới, Hoàng Thiên mà nói cho Lục Trường Sinh chuyện Liễu Tự Như cười vui vẻ, căn bản không muốn nhắc nhở ngươi này kia. . . . . .

Nghĩ đến đây.

Liễu Tự Như cảm giác nhân sinh của mình đã trở thành một mảnh xám trắng, không còn bất kỳ sắc thái nào.

Tương lai sẽ mãi làm một bao cát, một công cụ hình người. . . . . .

Phương Khung lắc đầu nói:

Ngay cả chấp sự ngũ tinh của Ám Vực cũng chỉ là thuộc hạ của sư tôn bọn họ?

Thế lực phía sau bọn họ có quan hệ không tầm thường với Ám Vực?

Thống lĩnh Kim vũ quân thấy một màn này mà có chút kinh hãi.

Liễu Tự Như giậm chân, nháy mắt không biết nên nói gì.

!!!!

Mẹ nó, đúng là muốn đột phá!

Ám Vực sao?

Đi Ám Vực làm gì?

Liễu Tự Như thu hồi lệnh bài, sắc mặt biến hóa cực kỳ cực nhanh.

Hắn xoa xoa tay nhìn bốn người Diệp Thu Bạch, nịnh nọt nói:

"Đến lúc đó nhớ nói lời hay trước mặt Lục tiền bối giúp ta."

Mục Phù Sinh cười nói:

"Liễu tiền bối à. . . . . . Gần đây chúng ta hơi thiếu tài nguyên tu luyện nha. . . . . ."

Liễu Tự Như nghe vậy, sắc mặt tối sầm, bất quá cũng không có do dự mà lập tức ném ra một chiếc nhẫn không gian.

"Đủ rồi sao, không đủ lại nói với Liễu thúc."

Diệp Thu Bạch chà chà tay, còn chưa có nói thì Liễu Tự Như lại ném ra một cái nhẫn nữa, vẻ mặt đau đớn nói.

"Nhiều nữa không còn."

"Đa tạ Liễu tiền bối."

Liễu Tự Như cũng không quay đầu lại biến mất nhanh chóng như lòng bàn chân bôi mỡ.

Hắn sợ không đi mau sẽ bị mấy nhãi ranh lừa đảo hố chết!

Chỉ để lại một câu.

"Nhớ rõ chuyện ta nhờ các ngươi đó!". . . . . .

Ở Ám Vực bên cực kỳ bình tĩnh.

Đám chấp sự đang không ngừng mà xử lý sự vụ của mình.

Không hề có phát giác Lục Trường Sinh đã lẻn vào xuất hiện trước mặt Ám Chủ.

Ám Chủ nhìn về phía Lục Trường Sinh, cười nói:

"Lục tiền bối, chuyện ngài muốn nói ta đều hiểu rõ, yên tâm đi, cái nào nặng cái nào nhẹ ta hiểu."

Lục Trường Sinh gật đầu.

"Bất quá Lục tiền bối, ta có một tin tức hẳn là ngươi sẽ cảm thấy hứng thú."

Ám Chủ thấy Lục Trường Sinh muốn rời khỏi, cười nói:

"Không biết Lục tiền bối có muốn biết hay không?"

"Không muốn."

Hai chữ này Lục Trường Sinh buột miệng thốt ra.

Quả thực không có một chút do dự!

Còn hỏi muốn biết hay không?

Còn nhử ta?

Lục Trường Sinh hai đời làm người, chút thủ đoạn này hắn còn có thể không biết sao?

Thông thường hành vi thế này đều là muốn đổi lấy càng nhiều ích lợi từ người khác.

Hoặc có thể nói là bắt chẹt người.

Lục Trường Sinh là loại này sẽ bị bắt chẹt sao?

Ám Chủ cũng hơi sửng sốt.

Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới Lục Trường Sinh sẽ từ chối nhanh như vậy?

Thế này còn làm ăn gì nữa!

Giống như một quyền đánh vào bông.

Đối phương vô dục vô cầu, mình làm sao triển khai kịch bản?

Ám Chủ vội vàng ngăn Lục Trường Sinh, vội vàng hô:

"Lục tiền bối, ngài từ từ, tin tức này thật sự quan trọng, đến từ Tà ma giới!"

Lục Trường Sinh dừng bước.

Nói thật, nếu là Tà ma giới thì hắn sẽ nghe.

Nhưng nếu dễ dàng đáp ứng điều kiện của Ám Chủ thì sẽ dính vào nhân quả lớn hơn.

Nói thì nói như vậy, Lục Trường Sinh đáp:

"Ngươi nói ra điều kiện đi."

A, thật thơm. . . . . .

Lúc này Ám Chủ mới nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó hỏi:

"Lục tiền bối, đại trận bảo hộ Ám Vực cần được cường hóa một chút, không biết Lục tiền bối có biện pháp nào không, nếu như không có cũng không sao, tin tức vẫn đưa Lục tiền bối"

Ở Ám Vực, Dương lão cũng chính là lão giả quan trắc thiên cơ cho Ám Vực cảm đã dự đoán kiếp nạn buông xuống, có khả năng lan đến gần Ám Vực.

Vì Ám Vực nên Ám Chủ mới đưa ra yêu cầu này.

Lục Trường Sinh lại chớp mắt nói:

"Chỉ chuyện nhỏ này thôi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận