Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 320 - Mượn đao giết người

Dừng tay sao?

Diệp Thu Bạch âm thầm cười lạnh.

Làm sao mà dừng tay.

Trước đó thì không nói, hiện giờ bọn họ đã sống mái với phủ thành chủ rồi.

Không phải ngươi chết chính là ta sống.

Hiện giờ dừng tay để chờ ngày sau phủ Thành chủ điên cuồng trả thù ba người bọn hắn sao?

Diệp Thu Bạch không ngu xuẩn như vậy, cũng sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn này!

Chỉ cần là địch nhân thì phải nhổ cỏ tận gốc!

Trịnh Vĩnh An thấy Diệp Thu Bạch không có ý định dừng tay thì gương mặt vặn vẹo.

Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ làm dứt điểm, đoạn tuyệt hậu hoạn!

Một kích trí mạng!

Trong tình huống hiện tại đối phương sẽ không dừng tay.

Hiện tại dừng tay sẽ chỉ làm bên cạnh bọn họ xuất hiện thêm một con rắn độc mà thôi.

Trịnh Vĩnh An không hề mở miệng mà giơ một ngón tay chỉ lên trời, bấm tay niệm thần chú niết ấn!

Không thể nương tay!

Đây mới là cách làm của người thông minh.

Một khi có cơ hội, con rắn độc này sẽ phun nọc độc!

Huống hồ bọn họ còn giết nữ nhi của đối phương.

Hắn cũng biết.

Lực lượng từ trận pháp gia trì trên hai tay Trịnh Vĩnh An.

Diệp Thu Bạch không có khả năng để mặc cho chuyện này phát sinh.

Hóa thành một áo giáp màu vàng kim.

Nghĩ đến đây.

Ở Phủ Thành chủ có một trận pháp phóng lên cao.

Hiện giờ Trịnh Vĩnh An đã mạnh hơn cường giả Đế cảnh hậu kỳ không ít!

Hắn đã sớm nghe nói, Trịnh Vĩnh An hao tốn rất nhiều tài nguyên để mời Trận pháp đại sư bày ra một trận pháp cao thâm ở trong phủ Thành chủ.

Cắt xén cả không gian.

Hơi thở lại tăng mạnh!

Trịnh Vĩnh An hoảng hốt.

Cùng lúc đó, bàn tay khổng lồ thò ra từ trong cơn lốc cũng được phủ thêm giáp vàng.

Hắn gào thét trong lòng.

Rốt cuộc kiếm trận này do người phương nào bố trí?!

Vẫn không cách nào ngăn cản sao?

Sắc mặt Dương Chấn Hoài thay đổi.

Kiếm ý khiến giáp vàng bao phủ trên bàn tay khổng lồ xuất hiện từng gợn sóng.

Giáp vàng bắt đầu không ngừng run rẩy!

Tràn ngập nguy cơ!

Có được trận pháp.

Kiếm ý khủng bố điên cuồng sôi trào, tung hoành trong khu vực này

Tuy giáp vàng do lực lượng từ trận pháp biến thành vô cùng mạnh mẽ nhưng uy lực của kiếm trận vẫn vượt xa lực lượng từ trận pháp của đối phương!

Nhưng dù hắn có trận pháp gia trì thì cũng đâu có tác dụng gì?

Lấy từng bảo vật ra khỏi nạp giới.

Những bảo vật này đều là bảo vật cấp cao mà phủ Thành chủ thu được hoặc mua trong những năm gần đây.

Đặt trên thị trường bán đấu giá cũng có thể bán với giá rất cao.

Tuy Vân Khởi thành là một thành trì nơi biên cảnh nhưng Trịnh Vĩnh An là thành chủ Vân Khởi thành, đứng đầu một thành!

Nội tình của hắn vẫn rất thâm hậu!

Nhìn từng bảo vật bị ném về phía cự kiếm sau đó bị kiếm ý phát ra từ cự kiếm hủy hoại.

Lòng Trịnh Vĩnh An nhỏ máu.

Nhưng khi nhìn thấy uy thế của cự kiếm bắt đầu suy giảm thì Trịnh Vĩnh An không còn lo nghĩ nhiều như vậy nữa.

Tiền tài bảo vật nhiều hơn cũng không quan trong bằng mạng mình?

Lý gia, Khang gia đang như hổ rình mồi.

Bên Phủ Thành chủ cũng không chỉ có mình Trịnh Vĩnh An.

Một khi loại cường giả này không tiếc mạng sống, có lẽ với thực lực của ba người Diệp Thu Bạch có thể giết chết hắn nhưng cũng phải trả một cái giá thê thảm.

Tuy đối phương đã bị trọng thương nhưng vẫn là cường giả Đế cảnh hậu kỳ.

Hắn không tin lời Trịnh Vĩnh An đồng thời cũng không thể ra tay lần nữa.

Diệp Thu Bạch nhìn Trịnh Vĩnh An, xoay người rời đi.

Sắc mặt Trịnh Vĩnh An ngưng trọng nói: "Rốt cuộc các ngươi là người phương nào?"

Có thể có một kiếm trận cấp bậc cao thế này.

E là bối cảnh cực kỳ bất phàm.

Diệp Thu Bạch cười nói: "Đây không phải chuyện ngươi nên lo lắng."

Trịnh Vĩnh An trầm ngâm một lúc mới nói: "Các ngươi đi đi."

Trịnh Hạo Miểu nghe lời này, lập tức hô: "Phụ thân!"

"Câm miệng!"

Trịnh Vĩnh An trừng mắt!

Ngay sau đó nhìn về phía Diệp Thu Bạch rồi nói: "Chuyện này kết thúc ở đây thôi."

Lúc công kích của Trịnh Vĩnh An bị phá tan, thân thể hắn trọng thương, hơi thở uể oải thì kiếm trận cũng biến mất theo. . . . .

Kiếm trận Lục Trường Sinh khắc vào ngọc bội chỉ có thể thi triển một kích.

Dù sao đây cũng chỉ là trận pháp khắc vào một cái ngọc bội.

Rốt cuộc uy lực của kiếm trận cũng bắt đầu giảm dần.

Trịnh Vĩnh An vẫn hiểu rõ đạo lý này.

Lưu được núi xanh không lo thiếu củi đốt.

Hắn không thể mạo hiểm.

Nghĩ tới đây, Diệp Thu Bạch cùng Tiểu Hắc và Thạch Sinh rời khỏi nơi đây.

Chuyện này tạm thời hạ màn.

La Vân cũng lập tức rời khỏi.

Hách Lân bên cạnh lên tiếng hỏi: "Ngươi tính làm như thế nào?"

La Vân cũng không quay đầu.

Chỉ để lại một câu.

"Báo cáo cho cao tầng hiệp hội."

Hách Lân hơi sửng sốt.

Sau đó cũng đoán được dụng ý của La Vân.

Cần phải mượn sức thiên tài như thế!

Ba người bọn họ đáng để mượn sức!

Dương Chấn Hoài thầm than một tiếng, hình như đã quyết định gì đó, kéo Dương Tề lại rồi nói: "Đi thôi, chúng ta cũng đi."

Dương Tề gật gật đầu, muốn đuổi theo ba người Diệp Thu Bạch nhưng lại bị Dương Chấn Hoài giữ chặt.

Dương Tề kinh ngạc.

"Phụ thân?"

Dương Chấn Hoài thở dài nói: "Dương gia chung quy là một thế lực nhỏ, chúng ta không chống nổi Hàn Linh tông . . . . . ."

Dương Tề nghe xong liền nôn nóng.

Hắn hiểu ý Dương Chấn Hoài nên chỉ có thể theo Dương Chấn Hoài rời đi.

Sau khi mọi người rời khỏi phủ Thành chủ thì bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Nhìn đài luận võ đã bị tàn phá cùng với từng vết máu vương vãi.

Lòng Trịnh Vĩnh An nặng trịch.

Trịnh Hạo Miểu thì đi tới tức giận chất vấn: "Phụ thân, vì sao ngài thả bọn họ đi!"

Trịnh Vĩnh An xoay người nhìn Trịnh Hạo Miểu, trầm giọng nói: "Tránh mũi nhọn thôi."

"Chúng ta cũng không biết đối phương còn có chiêu thức gì."

"Cũng không thể. . . . . ."

Trịnh Vĩnh An phất tay, cắt lời Trịnh Hạo Miểu.

"Hạo Miểu, ngươi lập tức khởi hành tới sư môn ngươi cùng với Hàn Linh tông và báo cho chuyện này cho bọn họ."

Trịnh Hạo Miểu ôm quyền, xoay người rời đi.

Hắn hiểu ý phụ thân mình.

Phụ thân muốn mượn đao giết người!...

Giờ phút này.

Ở trung tâm Vô biên giới vực có một tòa Hoàng thành thật lớn!

Hoàng thành có khả năng lớn hơn Nam Vực vài phần.

Tòa Hoàng thành này chính là thế lực mạnh nhất Vô biên giới vực, thống trị cả Vô biên giới vực.

Chính là Vô Biên hoàng triều.

Trong một đại điện có một nam tử đang tu luyện.

Đúng lúc này có một thị vệ mặc giáp tiến đến, chắp tay cung kính nói: "Đại hoàng tử điện hạ, Côn Luân Thiên Trì sắp mở ra."

Nam tử mở mắt, gật gật đầu.

Hiện giờ, tuy cảnh giới của nam tử không thỏa điều kiện tiến vào Côn Luân Thiên Trì nhưng mỗi khi Côn Luân Thiên Trì mở ra thì Hoàng thất đều sẽ phái người tới.

Côn Luân Thiên Trì có thể khai quật ra một ít nhân vật thiên tài đáng giá mượn sức.

Chỉ thấy nam tử đi ra khỏi đại điện, nhìn về hướng Côn Luân tuyết sơn, cười nói: "Cũng không biết mấy người Diệp huynh có tới hay không đây."

Ngay sau đó hắn cười khẽ, lắc đầu nói: "Không, với thực lực và thiên phú của bọn họ, tất nhiên sẽ tới."

"Đến lúc đó gặp lại, không biết thực lực đã tăng tới cấp độ nào . . . . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận