Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 857 - Ngươi xuống đài ta lên dọn

. . . .

Liễu Tự Như ó thể trở thành chấp sự ngũ tinh của Ám Vực.

Đồng thời cũng là chấp sự ngũ tinh trẻ tuổi nhất trong lịch sử Ám Vực cũng không bằng một ít đạo lý đối nhân xử thế.

Hoàn toàn là bằng vào thiên phú trác tuyệt của Liễu Tự Như.

Huống hồ trước khi gia nhập Ám Vực thì Liễu Tự Như vốn là nhân vật thiên kiêu của Liễu gia.

Trước khi gia nhập Ám Vực còn là người thừa kế vị trí gia chủ Liễu gia nữa.

Chỉ là thời gian theo bên cạnh Lục Trường Sinh.

Hắn không có cơ hội bày ra thực lực thôi, do đó mới trông Liễu Tự Như cũng không có điểm gì đặc sắc.

Nhưng bọn họ lại có thể nhìn ra tác dụng của Ảm linh trí hoán.

Chiêu số loại này bọn họ chưa từng nghe qua!

Sắc mặt một số người đang xem bên dưới tràn ngập sự kinh sợ!

Đó là hấp thu lực lượng của đối phương rồi dùng một phương thức cực kỳ đột ngột làm đối phương không kịp phòng ngừa mà trả công kích lại cho đối phương!

Ngay cả Hoàng Thiên cũng có chút kinh ngạc.

Hắn cười lạnh một tiếng, nhìn mấy tên trưởng lão còn lại, nói:

Ảm linh trí hoán.

Lúc này, hơi thở của Liễu Tự Như cũng trở nên uể oải, cố gắng chống đỡ thân thể nhuộm đầy máu tươi, miễn cưỡng đứng trên lôi đài.

Nàng chưa bao giờ nghe nói tới loại chiêu thức huyền diệu thế này!

Thời điểm Liễu Tự Như thi triển chiêu này.

Nói đơn giản một chút.

Cuồng vọng!

Tuy rằng bọn họ không biết làm như thế nào mà có thể thi triển ra một chiêu như Ảm linh trí hoán.

Tiêu sái!

Nhìn trưởng lão trước mắt đã được người Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện tiếp đi.

"Tiếp tục, tiến lên."

"Hiện giờ ngươi còn có thể dùng ra loại chiêu số này nữa sao?"

Một tên trưởng lão Thần Hoàng cảnh hậu kỳ khác thấy một màn cũng tỉnh táo lại.

E là không kịp sử dụng Ảm linh trí hoán thì Liễu Tự Như đã ngã xuống trước rồi.

Không tiếc hết thảy mọi giá!

Những người khác thấy tình trạng của Liễu Tự Như cũng lắc lắc đầu.

Dù cho chống đỡ thân thể đầy thương thích cũng muốn tiếp tục chiến đấu với đối phương!

"Thế lực này chỉ có hai người tới sao?"

"Ừ, đáng tiếc là nữ tử sử dụng Niết bàn chi hỏa cũng không thể trợ giúp hắn."

"Hắn không xong rồi."

Liễu Tự Như cũng đánh ra lửa.

Đương nhiên trong đó cũng không bao gồm mấy tên trưởng lão Thần Hoàng cảnh hậu kỳ.

Chỉ là. . . . . . Đối phương đang nói sự thật.

Với tình trạng hiện tại của Liễu Tự Như, e là thật sự đúng không cách nào sử dụng Ảm linh trí hoán nữa.

Ngay sau đó sắc mặt âm ngoan nói:

Đương nhiên nếu thực lực của đối phương vượt qua Liễu Tự Như quá nhiều.

Có thể nói là một loại chiêu số hại người hại mình, khá tàn nhẫn.

Ảm linh trí hoán cần phải dùng thân thể của mình để nhận lấy công kích từ đối phương, sau đó mới có thể trả công kích về cho đối phương.

Vừa dứt lời thì có một khác tên trưởng lão Thần Hoàng cảnh hậu kỳ khác nhanh chóng bước lên lôi đài.

Liễu Tự Như nở một nụ cười dữ tợn.

Đột nhiên có một nam tử áo trắng xuất hiện bên cạnh Liễu Tự Như.

Chỉ nghe nam tử tức giận nói:

"Truyền âm kêu ngươi đi xuống ngươi cũng không nghe, không cần vì chút chuyện nhỏ mà bỏ mạng ở chỗ này."

Người còn lại nhìn thấy nam tử áo trắng này đều sửng sốt.

Xem ra thế lực này vẫn còn có người.

Nhưng mà tu vi nam tử áo trắng này cũng chỉ có Thần Hoàng cảnh hậu kỳ, làm thế nào mà chống đỡ ba tên cường giả Thần Hoàng cảnh hậu kỳ cùng với một tên Thần Hoàng cảnh trung kỳ còn lại của Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện đây?

Trải qua xa luân chiến cũng sẽ bị đào thải!

Ngay sau đó hắn cười lạnh nói:

Một màn này rơi vào trong mắt tên trưởng lão xem đứng đối diện.

Liễu Tự Như ngoan ngoãn thu liễm hơi thở, nhảy xuống khỏi đài.

"Được rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại giao cho ta.".

Nếu ngã xuống rồi biết đi đâu mà kiếm được công cụ hình người nghe lời, dùng tốt như thế này chứ?

Nhưng mà hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Liễu Tự Như ngã xuống nha.

Gương mặt không chút biểu cảm cũng xuất hiện một nụ cười tươi.

Quả nhiên hắn cũng tới!

Phía dưới, trưởng lão Dao Trì Tiên Cung nhìn thấy biểu cảm của Quý Thiên Dao thì nhìn theo ánh mắt của nàng.

Người khiến Thánh Nữ quan tâm nhiều như vậy, động phàm tâm chính là nam tử này sao?

Túi da thật sự không tồi, cũng không biết thực lực như thế nào. . . . . .

Liễu Tự Như nhìn Lục Trường Sinh bên cạnh, nở nụ cười giảo hoạt, nói:

"Thiếu một đối thủ cạnh tranh cũng tốt, không phải là không muốn để tiền bối ra tay sao?"

Lục Trường Sinh liếc hắn.

Vốn dĩ không muốn ra tay ở chỗ này.

Ánh mắt như có trăm hoa đua nở, sáng rực lên!

Dao Trì Thánh Nữ Quý Thiên Dao nhìn chằm chằm nam tử áo trắng vừa xuất hiện.

Trên một cái lôi đài khác.

Nếu hắn tới, e là chuyện tiến vào Hạo Thiên thần vực tìm tòi manh mối về Không gian chi tâm sẽ không thái bình rồi. . . . . .

Sao hắn cũng tới a. . . . . .

Kim Vô Tẫn nhìn thấy nam tử áo trắng này, đầu tiên là cảm thấy kinh ngạc, ngay sau đó bất đắc dĩ cười khổ.

"Xem ra ngươi rất tự tin?"

Giao cho hắn?

Chẳng lẽ một người có thể đối phó bốn người bọn họ sao?

Không phải ngươi cũng là cường giả Thần Hoàng cảnh hậu kỳ?

Đương nhiên.

Nếu biết Lục Trường Sinh cố ý áp chế cảnh giới, không biết tên trưởng lão này sẽ nghĩ như thế nào.

Áp chế cảnh giới cũng là một môn học đó.

Nếu để cảnh giới vẫn còn quá cao thì ngươi sẽ bị người khác chú ý.

Đương nhiên nếu cảnh giới áp chế rồi mà thấp hơn đối thủ.

Chiến đấu chính là dùng cảnh giới thấp hơn mà chiến thắng bốn tên có cảnh giới cao hơn hắn.

Như vậy càng khiến người ta chú ý hơn thôi!

Cho nên áp chế đến cùng cảnh giới là hợp lý.

Dù rằng thắng được xa luân chiến cũng sẽ chịu nhiều người chú ý.

Nhưng ít ra có thể giảm bớt "Hiệu quả mặt trái".

Lục Trường Sinh nhìn về phía tên trưởng lão trước mặt, cười cười nói:

"Có lẽ ta không cách nào vượt qua được xa luân chiến nhưng mà ngươi? Ta còn có chút lòng tin."

Nghe được Lục Trường Sinh nói, sắc mặt trưởng lão âm trầm.

"Chúng ta cùng cảnh giới thế mà ngươi có tự tin có thể chiến thắng ta sao?"

Lúc này Lục Trường Sinh rất muốn nói một câu trang bức.

Cùng cảnh giới cũng có sự chênh lệch.

Nhưng ngẫm lại lời này quá trang bức đi, vẫn là thôi.

Vì thế Lục Trường Sinh không có nói thêm gì nữa mà phất phất tay.

Ở phía sau.

Không đúng!

Phải nói cả không trung phía sau lưng hắn bắt đầu có từng thanh từng thanh kiếm do kiếm chi đạo tắc ngưng tụ thành.

Rậm rạp đến mức khiến da đầu người tê dại.

Khoảng mấy vạn thanh kiếm sao? Hay là mấy trăm vạn thanh?

Tất cả mũi kiếm đều đồng thời chỉ về phía tên trưởng lão!

Thấy một màn như vậy.

Sắc mặt những người đang quan chiến đều tràn đầy sự kinh hãi!

Nếu chỉ đơn thuần là dùng kiếm khí ngưng tụ.

Có lẽ các kiếm tu Thần Hoàng cảnh khác cũng có thể làm được.

Nhưng mà mỗi một thanh kiếm này đều do kiếm chi đạo tắc ngưng tụ thành.

Mỗi một thanh kiếm đều vô cùng ngưng thật, giống như hóa thành thanh kiếm thật sự!

Kiếm đạo phải đạt tới trình độ nào mới có thể tạo ra tràng cảnh thế này?

Trưởng lão Dao Trì Tiên Cung cũng kinh ngạc không thôi.

Quý Thiên Dao thì cười tươi hơn nữa.

Hắn vẫn cường đại như vậy. . . . . .

Vẫn làm cho người ta không nhìn ra sâu cạn. . . . . .

Kim Vô Tẫn chỉ có thể cười khổ.

Giờ phút này.

Lục Trường Sinh đứng trước mấy trăm vạn thanh trường kiếm, cười khẽ nhìn tên trưởng lão đã ngây ra.

"A, hy vọng ngươi còn có thể tiếp tục nói ra lời này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận