Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1004 - Liễu Tư Như có vẻ rất vui

. . . .

Bên ngoài Ám Thần Tinh Sát Trận.

Liễu Tự Như bắt đầu tự trách bản thân.

Ám Chủ nhìn biểu tình rối rắm vặn vẹo tới cực hạn của Liễu Tự Như thì nhíu mày nói:

"Được rồi, đi ra bên ngoài chờ thôi, hẳn là cần một chút thời gian mới xong, thuận tiện cho ngươi một nhiệm vụ mới.

Từ sau khi ngươi đi theo bên cạnh Lục tiền bối, đã lâu rồi chưa an bài nhiệm vụ cho ngươi."

Dứt lời, Ám Chủ liền mang theo Liễu Tự Như, muốn đi ra ngoài.

Nhưng mà trong khoảnh khắc này từ trong ám môn có từng luồng sát ý bắt đầu tràn ra.

Cho nên bọn họ sẽ cảm thấy kinh ngạc xen lẫn khó hiểu.

Kinh hãi còn có một ít chấp sự từ tứ tinh trở lên.

Cũng có chấp sự thì kinh hãi.

Có địch nhân xâm lấn Ám Vực sao?

Vô số chấp sự bên trong Ám Vực kinh ngạc ngẩng đầu nhìn một màn này.

Chẳng lẽ Ám Chủ mới người tới thăng cấp Ám Thần Tinh Sát Trận sao?

Ám Thần Tinh Sát Trận ẩ giấu cực kỳ sâu, cho dù như thế thì từng luồng sát ý cuồng bạo vẫn len lỏi tràn ra được.

Bọn họ biết đến Ám Thần Tinh Sát Trận, tuy rằng trước đó cấp bậc của trận pháp đã rất cao.

Có chấp sự biểu tình kinh nghi.

Mau chóng tràn ngập toàn bộ Ám Vực!

Cỗ hơi thở này từ đâu mà đến?

Vị trận pháp sư kia là tồn tại cường đại đến mức nào nha!

Mấy chấp sự dưới tứ tinh không biết sự tồn tại của Ám Thần Tinh Sát Trận.

Có tứ tinh chấp sự quan thậm chí còn đang nghĩ, ở giới vực vĩ độ cao có trận pháp sư cấp bậc này sao?. . . . . .

Nhưng mà với hơi thở hiện giờ phóng xuất ra mà nói, hiển nhiên đã cường đại hơn một bậc.

Vốn đã là trận pháp có thể đối kháng với cường giả Thần Chủ cảnh, đã là sát trận cấp Thần Chủ, còn có thể tăng lên sao?

"Vẫn luôn nhanh như vậy sao? Đây chính là sát trận cấp Thần Chủ. . . . . ."

"Quen thuộc là được, Lục tiền bối luôn như thế này."

E là thực lực của Lục tiền bối đã sớm vượt xa cấp Thần Chủ, ngay cả Hạo Thiên Thần Chủ đều phải nhìn sắc mặt Lục tiền bối mà hành sự. . . . . .

Lúc này mới qua bao lâu. . . . . .

Cứ như vậy hẳn là không có vấn đề gì.

Ám Chủ nở nụ cười khổ.

Hắn không hề lo lắng Ám Vực có thể có chuyện hay không, hắn lo lắng chính là Ám Vực sẽ đối nghịch với Lục Trường Sinh. . . .

Chỉ là có lẽ ngay cả bản thân Liễu Tự Như không có nhận ra.

Nghĩ đến đây Liễu Tự Như cũng an tâm.

Liễu Tự Như nhìn thấy biểu tình Ám Chủ, vỗ vỗ bả vai, cảm khái cười nói:

Một cái trận pháp cấp Thần Chủ nho nhỏ. . . . . .

Lại nghĩ đến Lục Trường Sinh có khả năng sẽ thêm chút gì đó bên trong Ám Thần Tinh Sát Trận . . . . .

Ai, dù sao với tính cách của Lục tiền bối, chỉ cần Ám Vực không làm ra chuyện có hại đối với hắn thì hắn sẽ không khởi động cơ quan bên trong Ám Thần Tinh Sát Trận.

Ám Chủ chỉ vào ám mô, sau đó hỏi:

Sát trận cấp Thần Chủ?

Trong lòng âm thầm phun tào.

Liễu Tự Như gật đầu.

Lúc này.

Sát ý tràn ngập Ám vực đột nhiên tiêu tán.

Không còn sót lại chút nào, giống như chưa từng xuất hiện vậy.

Ám môn cũng mở ra vào thời điểm này.

Bóng dáng Lục Trường Sinh xuất hiện trước mặt Ám Chủ cùng với Liễu Tự Như.

Ám Chủ quan tâm hỏi:

"Tiền bối, có cần phải nghỉ ngơi một chút sao?"

Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua Liễu Tự Như, biểu tình cười như không cười.

Liễu Tự Như thấy thế, cổ rụt rụt, cảm giác lưng mình lạnh toát. . . . . .

Lập tức đi hướng ra bên ngoài, sượt qua bả vai Liễu Tự Như.

Lục Trường Sinh gật đầu.

"Đây là tự nhiên, tin tức này, là không có khả năng xuất hiện ở địa phương khác, huống hồ dù là thế lực cấp Thần Chủ muốn mua tin tức này, cũng phải trả cái giá mà bọn họ không cách nào thừa nhận."

Nghe vậy, Ám Chủ gật đầu:

"Đúng rồi, tin tức ngươi cho ta không nên thả ra bên ngoài."

"Không cần, ta còn có chuyện, liền đi trước một bước."

Hơn nữa, với ánh mắt của Ám Chủ, chắc chắn có thể nhìn ra, kỹ thuật diễn của ngài chắc chắn là. . . . . . Không được nha. . . . . .

Còn chưa có nghĩ xong, Liễu Tự Như bỗng há to miệng, dùng ánh mắt tràn ngập sự khó tin nhìn Ám Chủ. . . . . .

Chỉ thấy Ám Chủ vội vàng xua tay nói:

"Không nóng nảy, Lục tiền bối tiến đến Thiên điện nghỉ ngơi được không?

Ám vực chúng ta có rất nhiều đan dược khôi phục, ngươi coi trọng cái nào đều có thể dùng."

Hình như thật sự tin tưởng. . . . . .

Chuyện này cũng có thể?!

Liễu Tự Như vỗ trán mình, tỏ vẻ người một nhà không tốt rồi.

Lục Trường Sinh lặng yên đưa mắt trừng Liễu Tự Như một cái, ngay sau đó xua tay với Ám Chủ:

Chỉ một trận pháp nho nhỏ thế mà có thể khiến ngươi mệt mỏi sao?

Ha ha, Lục tiền bối à Lục tiền bối, ngài diễn cũng quá giả đi.

Liễu Tự Như nhìn thấy một màn này mà thầm cười lạnh.

"Tiêu hao hơi lớn nhưng mà không có gì đáng lo, trận pháp đã được cường hóa thành công, ngươi có thể đi vào nhìn xem."

Sau đó Lục Trường Sinh mới nhìn về phía Ám Chủ, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, bước chân lảo đảo, thân thể như thoát lực.

Xong rồi, xong rồi. . . . .

Liễu Tự Như nhẹ nhàng thở ra.

Vừa tính không theo Lục Trường Sinh trở về, chờ Lục Trường Sinh ổn định quên mất chuyện này rồi trở về Trường Sinh giới.

Nhưng mà lúc này Lục Trường Sinh quay đầu lại, cười như không cười nói:

"Tiểu Liễu à, không cùng ta trở về sao?"

Thân thể Liễu Tự Như đang thả lòng nháy mắt trở nên cứng đờ!

Giống như một cây trường thương thẳng tắp!

Chỉ thấy Liễu Tự Như máy móc xoay đầu nhìn về phía Lục Trường Sinh, cố nặn ra một nụ cười, nói:

"A. . . . . . Ha ha. . . . . . Ha ha ha, Ám Chủ còn có nhiệm vụ giao cho ta đây, Lục tiền bối, ta sẽ trở về sau."

Nhưng mà không đợi Lục Trường Sinh gật đầu.

Ám Chủ lại cười cười vỗ bả vai Liễu Tự Như, nói:

"Không có việc gì, đi theo Lục tiền bối, phụ giúp Lục tiền bối đi, nhiệm vụ ta giao cho những người khác làm cũng được."

Liễu Tự Như nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc.

"Ta là chấp sự Ngũ tinh mà lâu như vậy rồi không có làm nhiệm vụ, có phải không tốt lắm hay không, không phù hợp với quy củ của Ám vực chúng ta, Ám Chủ ngươi nói có đúng không, đúng hay không?"

Thời điểm nói ra những lời này Liễu Tự Như còn điên cuồng chớp chớp mắt với Ám Chủ.

Đáng tiếc Ám Chủ không có hiểu ý của Liễu Tự Như, cười nói.

"Hiếm khi ngươi tận tâm thế này, bất quá giúp Lục tiền bối chính là nhiệm vụ quan trọng nhất hiện giờ, cũng chỉ ngươi mới có thể làm mà thôi, cho nên không tính là tách rời."

Ta tận. . . . . .

Ta tận mẫu thân ngươi!

Nếu không phải biết mình đánh không lại Ám Chủ.

Liễu Tự Như thật sự muốn tung một quyền vào cái mặt trông tiện tiện của Ám Chủ lúc này!

Lục Trường Sinh ở phía sau cười nói:

"Nghe được chưa Tiểu Liễu?

Cùng ta trở về đi, trở về còn chuyện rất quan trọng phải làm đó."

Tiếng cười của Lục Trường Sinh rơi vào trong tai Liễu Tự Như giống như tiếng ác quỷ.

Hơn nữa khi nói đến ba chữ "rất quan trọng" còn cố ý nhấn mạnh. . . . . .

Liễu Tự Như tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc đi theo sau Lục Trường Sinh, trực tiếp rời khỏi Ám Vực.

Ám Chủ ở phía sau nhìn bóng dáng hai người rời đi mà cười nói.

Xem ra Liễu Tự Như ở bên cạnh Lục Trường Sinh khá tốt, vui vẻ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận