Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1137 - Dưới hồ nước, trăm đầu cự mãng!

. . . .

Trong hồ nước, huyết khí ngút trời.

Hài cốt các loại sinh vật đồng thời cũng có tà khí lộ ra.

Dấu hiệu này cho thấy dư nghiệt Tà Ma Vực từng muốn xông vào trong nội viện Thanh Tiêu học viện, nhưng đều không thể vượt qua hồ nước này!

Bốn người Hồng Anh không có dừng lại, đạp từng bước trên mặt hồ tiến về phía nội viện.

Mỗi một bước rơi vào trên mặt hồ đều sẽ nhấc lên gợn sóng khuếch tán ra chung quanh, sau đó chậm rãi biến mất...

Đột nhiên bốn người Hồng Anh đồng thời nhướng mày cúi đầu nhìn xuống dưới chân.

Không thích hợp...

Nghe Mục Phù Sinh nhắc nhở, tất cả mọi người lập tức tản ra chung quanh.

Theo một tiếng vang thật lớn, một con cự mãng miệng cái miệng lớn như vực sâu phá vỡ mặt nước xuất hiện.

Đồng tử Mục Phù Sinh đột nhiên co rụt lại, quát lớn:

Phù phù!

Hơn nữa phạm vi khuếch tán của gợn sóng cùng với mức độ dao động đang từ từ tăng dần!

Cự mãng không có vảy, thân hình bóng loáng, phía trên thân có vết máu.

Bốn người dừng bước.

Nó lập tức cắn!

"Không tốt!"

Nhưng khi bốn người dừng bước, gợn sóng phía dưới chân vẫn không ngừng lan ra.

Trong khoảnh khắc tản ra có một bóng đen bắt đầu từ phía dưới mặt hồ trồi lên!

Sau khi xuất hiện, cự mãng huyết sắc không chần chừ mà mở cái miệng to như chậu máu vọt về phía Mộc Uyển Nhi!

"Tản ra!"

Mộc Uyển Nhi thấy thế cũng không hoảng hốt.

Nếu như bốn người Hồng Anh không kịp tránh, e là đã bị con cự mãng huyết sắc này nuốt vào trong bụng!

Ở trên đầu nó có một cục u, trông như sắp mọc một cái sừng.

Tiếng kim loại va chạm vang vọng!

Nó há miệng cắn!

Liệt hỏa hừng hực từ trong đỉnh tuôn trào!

Chỉ thấy Mộc Uyển Nhi tế Cửu Long Hóa Thần Đỉnh ra rồi ném một bình đan dược vào trong đỉnh.

Tiếng xèo xèo truyền ra.

Thời điểm thế này phải càng muốn tỉnh táo, hoảng loạn sẽ dẫn đến nguy cơ càng lớn hơn thôi.

Mộc Uyển Nhi thấy thế thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng cảm thấy ngưng trọng hơn vạn phần.

Mặc dù không có khiến cự mãng chết đi nhưng vẫn khiến nó đau đớn, gào thét thảm thiết, liên tục lui về phía sau rồi chui vào trong hồ nước!

Chỉ thấy khí thể màu tím quấn quanh khoang miệng của cự mãng, bắt đầu ăn mòn làn da.

Giờ khắc này cự mãng đã vọt tới gần, bóng đen bao phủ lấy Mộc Uyển Nhi.

Đan được nàng ném vào trong Cửu Long Hóa Thần Đỉnh bị liệt hỏa thiêu đốt!

Sau khi đan dược bị thiêu đốt lại sinh ra một cỗ khí màu tím phun ra từ chín cái miệng rồng bao quanh đỉnh.

Toàn bộ tràn vào trong miệng của cự mãng huyết sắc.

Khanh!

Hô hô hô!

Mộc Uyển Nhi ở bên cạnh Cửu Long Hóa Thần Đỉnh thấy thế vỗ một chưởng vào thành đỉnh!

Cự mãng cũng không thể hoàn toàn khép miệng lại, giữa hai hàm răng của nó là Cửu Long Hóa Thần Đỉnh.

Khí màu tím kia tập hợp gần như tất cả độc dược của nàng.

Sự ăn mòn của mấy chục loại độ dược kết hợp chỉ có thể tạo thành nỗi đau da thịt cho cự mãng huyết sắc chứ không có gây ra vết thương trí mạng.

Điều này cũng đủ để nhìn ra thực lực của cự mãng huyết sắc không đơn giản như bọn họ tưởng tượng.

Ba người Hồng Anh cũng vội vàng tiến đến bên cạnh Mộc Uyển Nhi.

"Uyển Nhi sư muội làm không tệ..."

Hồng Anh ngưng trọng nhìn quanh, trầm giọng nói:

"Tuy rằng rất muốn khen ngươi bất quá bây giờ còn chưa phải lúc."

Không đợi Mộc Uyển Nhi trả lời.

Ninh Trần Tâm liền nhíu mày nói:

Ầm!

Năm loại lôi đình lực thượng cổ đồng thời phóng thích.

Đồng thời có lôi đình xuất hiện trên tay Mục Phù Sinh.

Không biết dùng hết bao nhiêu tờ phù triện Cửu trọng lôi thuẫn... Dù sao trông Mục Phù Sinh lúc này như khoác thêm hơn mười tầng mai rùa...

Lập tức triển khai một bình chướng phù triện.

Mục Phù Sinh đột nhiên đứng trước mặt ba người.

Từng cột nước không chỉ phong tỏa không gian tránh né của bọn họ mà còn phong tỏa cảm giác...

Thấy thế, Hồng Anh hừ lạnh một tiếng:

"Nghiệt súc!"

Nàng nắm chặt Luân Hồi Thương trong tay, đế vương ý phun trào.

Hiển nhiên Hồng Anh định lấy cứng chọi cứng.

Dù sao cũng không có biện pháp khác.

Ninh Trần Tâm cầm trong tay quyển sách, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.

Mộc Uyển Nhi có chút khẩn trương, Cửu Long Hóa Thần Đỉnh chống đỡ trước ngực nàng, hỏa diễm không ngừng thiêu đốt!

Mắt thấy bóng đen ở phía dưới dần dần tiếp cận mặt nước.

Mục Phù Sinh nhìn thấy một màn này lại suy nghĩ gì đó.

Đến lúc đó cự mãng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt mà trực tiếp xuất hiện cắn xé.

Nếu như muốn mạnh mẽ đột phá mấy cột nước cũng sẽ bị quấy nhiễu.

Những cột nước này vây bốn người trong một khu vực chật hẹp, phong tỏa không gian tránh né.

Vừa dứt lời, chung quanh có từng cột nước màu đỏ phóng lên!

"Cẩn thận, nó lại tới nữa."

Có cự mãng huyết sắc chui lên từ mặt hồ, nó há cái miệng to như chậu máu muốn nuốt hết!

Mục Phù Sinh đứng mũi chịu sào!

Khí tức cuồn cuộn khiến người ta hoảng sợ bùng nổ.

Hắn cởi bỏ áp chế cảnh giới, thực lực Thần Chủ cảnh sơ kỳ bộc phát.

Khi cự mãng huyết sắc cắn vào lôi thuẫn, từng tầng lôi thuẫn bắt đầu vỡ vụn.

Bất quá công kích của Mục Phù Sinh đột nhiên rơi xuống.

Năm loại lôi đình lực thượng cổ dung hợp thành một thanh trường thương lóng lánh, hung hăng đâm về phía cự mãng huyết sắc!

Thanh trường thương lóng lánh thần lôi như hóa thành một tia chớp bổ xuống, bổ vào trong miệng cự mãng!

Mắt cự mãng co rút, miệng khép lại.

Ầm ầm ầm!

Từng tiếng nổ mạnh phát ra từ trong miệng cự mãng!

Miệng nó phun trào lôi đình.

Lại một tiếng gào thảm vang lên, cự mãng huyết sắc muốn lui lại trong hồ.

Mục Phù Sinh thấy cảnh này khẽ nhíu mày, hắn do dự có nên đuổi theo hay không, thừa dịp nó bệnh lấy mạng nó.

Đột nhiên mấy cột nước chung quanh bắt đầu tiêu tán.

Điều này đại biểu nó cảm giác được thực lực của hắn bộc phát!

Nghĩ đến đây Mục Phù Sinh nhướng mày, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội chém giết cự mãng huyết sắc, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Dù sao cũng đã ra tay rồi.

Nếu như động thủ trên mặt hồ tất nhiên sẽ bị người ta phát hiện.

Vì thế thân hình Mục Phù Sinh lóe lên theo cự mãng huyết sắc tiến vào trong hồ nước.

Ba người Hồng Anh thấy một màn như vậy, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Thật không ngờ con cự mãng huyết sắc này lại có thể chống đỡ được một kích gần như toàn lực của Mục Phù Sinh.

Trách không được nơi này có nhiều thi cốt như vậy. ...

Dưới hồ nước là một mảnh thế giới huyết sắc u ám.

Máu đã hóa thành màu đen.

Dùng mắt thường căn bản không thể nhìn thấy sự vật chung quanh.

Khi Mục Phù Sinh vận dụng lực lượng thần hồn, sắc mặt lại biến đổi.

Ở chỗ sâu có vô số mắt rắn đang nhìn chằm chằm hắn!

Không chỉ có một con cự mãng huyết sắc.

Cảnh này khiến da đầu Mục Phù Sinh không khỏi tê dại.

Nếu thế này, e là có chút phiền toái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận