Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 907 - Đỉnh chi lộ

. . . .

Thạch Sinh cứng cỏi vượt quá tưởng tượng.

Trong thời gian một ngày.

Trấn Thiên Phù Đồ Tháp tràn ngập tiếng đào rống thống khổ của Thạch Sinh.

Tiếng gào rống càng lúc càng có vẻ suy yếu nhưng lại không hề nghe thấy Thạch Sinh cầu cứu.

Ngay cả tàn hồn của bốn tên Nhân tổ trong tháp cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

"Cảm giác thống khổ đã vượt qua cực hạn bản thân, vượt qua cực hạn thân thể đi?"

"Đã sớm vượt qua."

Chỉ có linh hồn cùng với Tinh không đan điền còn có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Tu đạo vì điều gì?

Bởi vì đã không cần thiết.

Vì sao phải tu đạo?

Kẻ thể khiến cho mấy vị Nhân tổ khen ngợi cũng không vượt qua một bàn tay.

Trường sinh là cái gì?

"Huống hồ không chỉ có thống khổ đơn giản như vậy, còn cần thừa nhận tinh thầ bị tà ma chi khí chiếm cứ, náo loạn.

Ở trong lòng Thạch Sinh, hắn tu đạo vì có thể bảo hộ phụ mẫu của mình thật tốt, có thể làm phụ mẫu người thường có thể trường sinh.

Tới rồi cảnh giới của bọn họ cùng với lịch duyệt, nói một chính là một, sẽ không bởi vì một chút đạo lý đối nhân xử thế mà hư tình giả ý.

Tiểu tử này thật sự không tồi."

Nhưng dưới sự ăn mòn của tà ma chi khí, Thạch Sinh vẫn không tránh khỏi sinh ra ác niệm!

Chính mình trường sinh không phải tốt hơn hay sao?

Giờ phút này cơ thể Thạch Sinh đã bị tà ma chi khí ăn mòn.

Vì sao phải lựa chọn một con đường còn khó khăn hơn so với bản thân trường sinh gấp ngàn vạn lần chứ?

Ý niệm này dần dần bị tà ma chi khí làm ô nhiễm.

Vì sao phải trường sinh?

"Có cần mạnh mẽ kéo hắn ra hay không?"

"Xem ra. . . . . . Vẫn là không được. . . . . ."

Khi phát hiện một màn này, Lục Trường Sinh cũng nghĩ tới chuyện mạnh mẽ kéo Thạch Sinh ra.

Thấy được một màn này.

Sau khi vượt qua một cửa này, Thạch Sinh sẽ lột xác. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ở trong quá trình gào rống, ánh mắt vốn trong trẻo của Thạch Sinh thế nhưng chậm rãi bị màu đen của tà ma chi khí bao phủ. . . . . .

Một cái tiểu nhân bị ma khí nhuộm đen ở bên trong thức hải của Thạch Sinh nói như thế.

Đừng nói giỡn, giới tu đạo giới cá lớn nuốt cá bé, trước giữ được mình lại rồi mới có chuyện sau đó, bị mấy chuyện vô nghĩa làm vướng bận thì nói gì tới trèo lên đỉnh?

Trường sinh sao?

Tàn hồn bốn vị Nhân tổ đều nhíu mày lại.

Nhưng nhìn đến ánh mắt Thạch Sinh, tuy rằng bị tà ma chi khí ăn mòn nửa đồng tử nhưng khi tà ma khí muốn tiếp tục ăn mòn thì lại bị ngăn cản, hình như có một cỗ lực lượng vô hình nào đó đang đấu tranh.

Lúc này Lục Trường Sinh mới không thực hiện ý định kéo Thạch Sinh ra.

Có lẽ Thạch Sinh có thể dựa vào chính mình mà vượt qua một cửa này.

"Tà ma chi khí chung quy quá nhiều. . . . . . Cứ tiếp tục thế này e là hắn sẽ bị ác niệm nuốt chửng, từ đó trở thành một thành viên của Tà Ma vực."

Lục Trường Sinh sử dụng Khám Thiên Chi Nhãn quan sát tình huống của Thạch Sinh bên trong.

Bên ngoài Trấn Thiên Phù Đồ Tháp.

"Cứ nhìn thêm một chút. . . . . ."

Thạch Sinh nhìn chằm chằm tiểu nhân, sắc mặt âm trầm nói:

"Đây mới là mục tiêu là nguồn tu đạo của ta, nếu ngay cả ước nguyện ban đầu cũng quên mất thì nói gì tới chuyện tu đạo?"

Tiểu nhân cười lạnh:

"Ngươi cứ xem những người đứng ở đỉnh, giống như mấy vị Nhân tổ này nha, có tên nào trưởng thành mà không phải đạp lên núi thây biển máu?"

"Một tên cường giả đỉnh vĩnh viễn phải dẫm lên vô số người và tánh mạng mới có thành tựu."

"Tới cảnh giới như bọn họ nào còn vướng bận?

Chỉ có không vướng bận mới có thể đi đến đỉnh cao."

Ánh mắt Thạch Sinh lộ ra sự giãy giụa.

Cũng chính trong khoảnh khắc này, tà ma chi khí lại ăn mòn thêm một chút.

"Có lẽ khi chúng ta ở cảnh giới của hắn cũng không cách nào làm được điểm này đi."

"Ai, đáng tiếc, nếu có thể vượt qua một cửa này, tiểu tử này có thể vượt qua chúng ta."

"A, cứ tiếp tục như vậy e là không cách nào vãn hồi rồi."

"Chuẩn bị ra tay đi."

Bốn vị Nhân tổ nhìn thấy một màn này, trong lòng sinh ra cảm giác không ổn.

Không còn gào rống, hắn vô thần nhìn về phía trước.

Có được. . . . . . Hết thảy?

Thạch Sinh lặp lại mấy chữ này.

Sự mê mang trong mắt càng thêm nồng đậm.

Tựa như cảnh tượng này đang chậm rãi hiện lên trong đầu Thạch Sinh.

Một người đứng ở trên đỉnh núi, không người nào có thể địch nổi, dù là Thiên Đạo luân hồi cũng không cách nào cướp lấy tánh mạng.

Tiểu nhân thấy một màn này khóe miệng cong lên, nở một nụ cười tà dị dữ tợn.

"Thế này đúng rồi, có được thiên phú kinh người cộng thêm sự trợ giúp của chúng ta, đến lúc đó muốn làm chuyện cũng có thể dễ như trở bàn tay.

Còn cần quản những người khác làm cái gì?"

Ánh mắt Thạch Sinh mê mang, hiện tại hắn tựa như đã quên mất hết mọi đau đớn.

Đặt chân lên đỉnh?

"Đến đây đi, không cần do dự, buông ra linh hồn bị nhiều quan niệm trói buộc, gia nhập chúng ta, với tiềm lực và thiên phú của ngươi sẽ có thể đặt chân lên đỉnh, có được hết thảy."

"Đỉnh phong vốn là nơi cô độc, huống hồ nếu ngươi đặt chân lên đỉnh, muốn gì mà không được?"

Tiểu nhân cười khinh miệt:

Nghe đến đây.

"Nhưng mà. . . . . . Nếu đặt chân lên đỉnh thì bên cạnh lại không có thân nhân, không có bằng hữu, có phải sẽ tịch mịch hay không?"

Nhưng mà đang lúc bọn họ suy nghĩ thì ánh mắt mê mang của Thạch Sinh có chút thay đổi.

Ở trong đầu, hắn đặt chân lên đỉnh mờ mịt nhìn chung quanh.

Một cảm giác bi thương tịch mịch cảm giác chưa từng có tràn đến.

Phụ mẫu đã sinh lão bệnh tử.

Sư tôn, su huynh sư đệ Thảo Đường đều đã không ở bên cạnh hắn.

Cúi đầu nhìn lại có chỉ núi thây biển máu.

Thật sự là đỉnh cao mà mình muốn sao?

Ánh mắt mê mang của Thạch Sinh bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng!

Thấy một màn như vậy.

Tiểu nhân màu đen biến sắc.

Ánh mắt Thạch Sinh cũng dần dần trong trẻo lại.

Đúng vậy, mình đi lên con đường này không phải vì làm cho phụ mẫu có thể sống bên cạnh mình sao?

Không phải muốn làm cho bọn họ không chịu thiên địa luân hồi ảnh hưởng sao?

Nếu đã quên sơ tâm.

Nếu bước lên đỉnh như thế này.

Như vậy đỉnh này còn có tác dụng gì, có ý nghĩa gì đâu?

Thạch Sinh không nghĩ muốn lên loại đỉnh này.

Nếu như lên đỉnh mà lẻ loi một mình thì lên đỉnh làm gì.

Như vậy Trường Sinh có ý nghĩa gì đâu?

Đến lúc đó chỉ sống không bằng chết.

Nghĩ tới đây.

Thạch Sinh không còn mê mang, hắc ám trong lòng như bị xua đuổi hết trong khoảnh khắc này.

Bên trong Tinh không đan điền, ánh sao vô tận bắt đầu nở rộ phản công, đẩy lùi tất cả tà ma chi khí!

Thấy một màn như vậy.

Tàn hồn bốn vị Nhân tổ đều tươi cười.

"Tiểu tử này khó lường, khó lường nha."

"Thành tựu trong tương lai chắc chắn vượt xa mấy lão giả hỏa chúng ta."

"Ha ha, về sau tiểu gia hỏa này sẽ không lại bị bất kỳ sự vật, sự việc gì làm đạo tâm dao động nữa."

Đạo tâm là cơ sở tu đạo.

Không có cơ sở thì làm sao mà dựng lên lầu cao vạn trượng?

Bên ngoài tháp.

Lục Trường Sinh thu hết thảy vào trong mắt.

Không khỏi cười thành tiếng.

"Tên tiểu tử thúi này. . . . . . Không hổ là đồ đệ của ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận