Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 732 - Kéo màn che ký ức . . . . .

. . . . .

Giờ phút này, bên trong Ma Vương thành.

Tiểu Hắc đã đi tới trung tâm chỗ ba cây cột đá đứng lặng.

Nhưng mà hiện giờ cột đá đã không còn nguyên vẹn, lực lượng trấn áp đã tan biến, vết rách trải rộng.

Chỉ cần một trận gió thổi qua liền có từng viên hòn đá nhỏ từ cột đá tróc ra rơi xuống.

Hiện giờ ba cây cột đá thông thiên quán địa trở nên là đá bình thường.

Tiểu Hắc tiến về phía trước, đưa bàn tay nhẹ nhàng đụng vào cột đá.

Ầm!

Tiểu Hắc khựng lại sau đó tiếp tục đi hướng về phía trước, chỉ để lại một câu quanh quẩn bên tai ba người Tiên Viên thôn.

Ba người Viên Hán đều cảm thấy lo lắng.

"Ma Chủ, nếu lúc này hấp thu mảnh vỡ linh hồn, e là sẽ bị đám kẻ phản loạn phát hiện vị trí cụ thể. . . . . ."

Dứt lời, bóng dáng Tiểu Hắc liền biến mất khỏi mặt đất.

Nhìn thấy Tiểu Hắc sắp sửa bước vào thông đạo ngầm.

"Huống hồ chuyện bị phát hiện chỉ là sớm hay muộn thôi, có lẽ có thể suy nghĩ theo một hướng khác, Tiểu Hắc hấp thu mảnh vỡ linh hồn này xong, dù thực lực hay tốc độ tiến bộ đều sẽ tăng cao."

Tức khắc, vết nứt trên cột đá bắt đầu không ngừng mở rộng, cuối cùng sụp đổ!

Lúc này, Diệp Thu Bạch ở bên cạnh cười nói:

Viên Hán lo lắng khuyên nhủ:

Lúc này, Diệp Thu Bạch, Mục Phù Sinh cùng với ba người Tiên Viên thôn cũng theo tới.

"Ta không chờ được lâu như vậy."

Đương nhiên, còn có một câu Diệp Thu Bạch không nói ra.

"Không bằng lại tăng cường thực lực một chút rồi tiến hành hấp thu."

Đó chính là nếu như thật sự bị kẻ phản loạn phát hiện, không chống được thì vẫn còn sư tôn mà.

"Đừng lo lắng, các ngươi chẳng lẽ còn không biết tính cách của hắn sao?"

"Dưới áp lực từ mấy kẻ phản loạn, hẳn là sẽ thúc ép tiềm năng của Tiểu Hắc, không phải sao?"

Có đệ tử không ngừng gây chuyện như đại sư huynh cùng với Tiểu Hắc sư huynh, sao có thể thanh nhàn được chứ.

Hình như Mục Phù Sinh đoán được Diệp Thu Bạch đang nghĩ gì.

Càng xuống sâu máu trong cơ thể Tiểu Hắc càng thêm xao động.

Nhưng mà trong nhận thức của Diệp Thu Bạch.

Khi Tiểu Hắc tới nơi sâu nhất, trước mắt hắn là một vùng phế tích.

Trừ phi thực lực của kẻ phản loạn có thể vượt qua sư tôn.

Tiểu Hắc đối mặt với bóng dáng này.

Phía trên phế tích có một bóng người màu đen đang lãnh đạm nhìn hắn.

Giống như là tác phẩm do cột sáng vừa rồi tạo nên.

Sư tôn giống như đại dương mênh mông nhìn không thấy cuối, dù cường giả giới vực vĩ độ cao có tới cũng không phải đối thủ của sư tôn.

Tần suất linh hồn rung động cũng đang không ngừng tăng cao.

Hắn có thể cảm nhận được mảnh vỡ linh hồn bên dưới đang kêu gọi hắn.

Bức thiết muốn dung nhập vào trong linh hồn của hắn.

Âm thầm đau lòng thay sư tôn.

Tiểu Hắc tiến dần xuống dưới.

Giờ phút này.

Ai, vẫn là Mục Phù Sinh ta đây để sư tôn bớt lo nha. . . . . . . . . . . .

Khi hai ánh mắt đối nhau, Tiểu Hắc liền có thể xác định.

Này nói màu đen bóng người, đó là linh hồn của chính mình mảnh nhỏ.

"Thực lực tăng lên nhanh hơn so với trong dự đoán của ta một ít."

"Xem ra, gặp kỳ ngộ?"

Tiểu Hắc không có trả lời mà mở miệng hỏi:

"Nữ nhân trong ký ức của ta là ai, mảnh nhỏ linh hồn tiếp theo ở nơi nào?"

Bóng người nhàn nhạt nói:

"Người kia là ai, sau khi ngươi dung hợp với ta sẽ biết được, còn mảnh vỡ linh hồn tiếp theo chỉ có một manh mối."

"Nơi nào."

Đau!

Ma uy phát tán.

Tiếng hô nho nhỏ từ trong cổ họng phát ra!

Mặt Tiểu Hắc bắt đầu vặn vẹo, trông cực kỳ dữ tợn.

Khi mảnh linh hồn tiến vào trong thức hải của Tiểu Hắc.

Thấy thế, bóng người hóa thành một mảnh linh hồn chui vào vị trí giữa hai chân mày Tiểu Hắc.

"Dung hợp mảnh vỡ linh hồn quá nhanh mà thực lực của ngươi thì không cách nào đuổi kịp, không cách nào thừa nhận thống khổ khi dung hợp."

"Với thực lực của ngươi hiện tại, muốn hấp thu mảnh vỡ linh hồn ở Côn Luân khư còn xa xa không đủ."

Nói tới đây.

Bóng người dừng lại, tựa hồ có chút do dự, lại nhắc nhở:

"Còn có một chuyện ngươi cần phải chú ý, thời điểm ngươi đánh thức ta chắc chắn đã khiến cho ba kẻ phản loạn kia phát hiện."

"Tuy rằng chỉ trong nháy mắt nhưng với tính cách của người kia, e là sẽ điên cuồng bắt đầu tìm kiếm manh mối của ngươi."

Khi bóng người nói tới đây, trong ánh mắt lãnh đạm tràn ngập sát ý!

"Cho nên thời gian dành cho ngươi cũng không còn nhiều."

Tiểu Hắc nghe xong khẽ gật đầu.

"Không biết, chuyện này cần chính ngươi đi tìm."

Bóng người thản nhiên nói:

"Côn Luân khư ở nơi nào?"

Tiểu Hắc nhíu mày.

Côn Luân khư sao?

"Côn Luân khư."

Đau đớn từ sâu trong linh hồn!

Giống như linh hồn cùng với thân thể của hắn đang bị từng cỗ lực lượng mạnh mẽ xé rách, kéo ra bốn phương tám hướng!

Tuy rằng mấy lần trước dung nhập mảnh vỡ linh hồn cũng đều rất thống khổ.

Nhưng mà so với lần này thì thật sự không đáng nhắc tới!

Sự thống khổ này dù có gộp mấy lần trước lại cũng không bằng.

Từng đoạn ký ức đoạn ngắn giống như sóng to gió lớn trùng trùng điệp điệp.

Cực kỳ thô lỗ cường bạo chui vào trong linh hồn Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc cố nén đau nhức, bắt đầu tiếp nhận những ký ức.

Hắn thấy được một bóng dáng cao lớn khoác áo giáp màu đen lơ lửng giữa không, ánh mắt miệt thị thiên hạ, lãnh đạm vô cùng.

Ma khí cuồn cuộn vậy quanh bóng dáng này, không ngừng xoay chuyển.

Phía sau bóng dáng cao lớn có ba tên nam tử áo đen đứng thẳng lưng, cách nửa bước.

Phía sau nữa có mấy vạn quân tinh nhuệ Ma Vương vực thân khoác áo giáp, ánh mắt hung hăng nhìn về phía trước.

Bọn họ không e ngại bất kỳ thế lực nào, tựa hồ chỉ cần nam tử cao lớn khoác giáp phía trước ra lệnh một tiếng, dù cho tiến vào núi đao biển lửa, cửu u địa ngục bọn họ đều không chút do dự.

Phía trước nam tử áo giáp có người tu đạo đứng thành hàng, mỗi người đều tản ra hơi thở cực kỳ cường đại.

Hơi thở của những người này, ngay cả cường giả Thiên Tiên cảnh ở giới vực trung vĩ độ cũng không cách nào sánh bằng.

Điểm kinh người nhất chính là đứng ở vị trí cao hơn nhóm người tu đạo này là hai nam tử trung niên mặc y phục trắng, linh khí quanh thân thể đã hóa thành thực chất, giống như thánh quang xoay tròn.

Thực lực thâm hậu không cách nào dùng ngôn từ để hình dung.

Giống như chỉ cần nhấc tay là có thể khiến cho trời long đất lở.

Một ánh mắt có thể làm cho vạn vật trong thiên địa tịch diệt!

Nhưng khi đối mặt với hai tồn tại thế này, nam tử giáp đen vẫn không lui bước, ánh mắt không trốn tránh.

Vẫn lãnh đạm, vẫn tràn đầy khinh miệt như cũ, nhìn chằm chằm hai nam tử trung niên.

Kế tiếp, miệng hai tên nam tử trung niên mấp máy, hình như đang nói gì đó.

Nhưng Tiểu Hắc lại không hiểu được.

Lúc sau là một trận đại chiến hủy thiên diệt địa.

Khi nam tử giáp đen chiến đấu cùng hai tên nam tử trung niên.

Ba nam tử áo đen phía sau bỗng nhiên phát động công kích với hắn . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận