Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1263 - Lấy huyết tế đao!

Không thể không nói, thực lực Đàm Tông Chiếu thật sự kinh người.

Thần Đế cảnh trung kỳ đối mặt với năm tên thiên kiêu Thần Đế cảnh trung kỳ toàn lực ra tay mà vẫn có thể vững vàng chống đỡ, không hề lui về phía sau chút nào, cũng không bị thương.

Tơ trắng phất trần ngang dọc trong không gian, điên cuồng quấn quanh!

Đã qua thời gian một nén nhang, một bóng đen lướt qua bên người Đàm Tông Chiếu phóng về phía Kha Đại!

Đàm Tông Chiếu thấy một màn như vậy, cũng cười to một tiếng.

"Rất tốt! Bắt đầu phản kích!"

Nói xong, Đàm Tông Chiếu vung phất trần trong tay, Phá Ma Chân Quân nháy mắt tiêu tán, ngược lại tơ trắng vẫn tiếp tục quấn quanh, một bóng người lại hiện ra.

"Phất Trần Thánh Hiển Thuật, Sát Ảnh Chân Quân, hiện!"

"Ngươi cứ việc chọn người đánh, bốn người còn lại không tổn thương được ngươi!"

"Thẩm Kiệt khinh địch thất thủ, ta cũng sẽ không như vậy, đối mặt bất luận kẻ nào ta đều sẽ dùng hết toàn lực!"

Điều này đủ để nói rõ Phất Trần Thánh Hiển Thuật bất phàm!

Thấy Tiểu Hắc vọt tới, Kha Đại Lai nhếch miệng cười:

Người có được sát khí bực này bình thường phải trải qua thi sơn huyết hải, trong tay dính đầy vô số máu tươi mới có thể ngưng tụ.

Về phương diện này, trong kiếm đạo chỉ có trọng kiếm giống như đao.

Lập tức có một bóng người cao lớn cầm trường thương do tơ trắng ngưng tụ.

Dứt lời đại đao trong tay Kha Đại Lai lóe hàn mang, đao quang tung hoành, đao đạo lại càng bá đạo đến cực điểm, khác biệt so với kiếm đạo.

Nhưng Đàm Tông Chiếu lại có thể dùng tơ phất trần ngưng kết thành một bóng người sát khí ngút trời này.

Bóng người cực kỳ chân thật phát ra sát khí làm cho người ta cảm thấy tim đập nhanh.

Người Tiểu Hắc xông tới chính là Kha Đại Lai khiêng đại đao.

Chưa hạ đao mà bá đạo chi ý đã áp tới Tiểu Hắc!

Đàm Tông Chiếu cao giọng nói:

Nhất thời, Tiểu Hắc cảm giác thân thể của mình trầm xuống, đồng thời huyết mạch lưu động trong cơ thể cùng với nhịp tim đều bị ảnh hưởng, không cách nào nhẹ nhàng xoay chuyển thân mình, thậm chí tốc độ cũng bắt đầu chậm lại!

Tuy rằng đao đạo cũng sắc bén nhưng bá đạo nhiều phần hơn, khuynh hướng áp chế.

Kiếm đạo của Diệp Thu Bạch lại sắc bén đến cực hạn.

Nhưng mà đang bị đao ý bá đạo đến cực điểm trấn áp, tốc độ xuất đao của Kha Đại Lai cũng cực kỳ nhanh dẫn đến Tiểu Hắc căn bản không có cách nào né tránh.

Cảm nhận được sự sắc bén và bá đạo của thanh đao, Tiểu Hắc nháy mắt biết mình không thể cứng rắn tiếp lấy giống như lúc chiến đấu với Thẩm Kiệt.

Cùng lúc đó nắm tay của Tiểu Hắc cũng hung hăng nện vào ngực Kha Đại Lai.

"Tốc độ biến chậm, lộ nhiều sơ hở, tiếp đao!"

Miệng hắn phun máu tươi lăn lộn trên mặt đất vài vòng mới ngừng được, tay che ngực, hai mắt ngưng trọng nhìn Tiểu Hắc.

Hai tay Kha Đại Lai cầm chặt đại đao, cười to một tiếng:

Ví dụ như kiếm tu, kiếm không rời tay.

Những người có thói quen sử dụng vũ khí sẽ không dễ dàng từ bỏ vũ khí để tấn công.

"Bỏ qua vũ khí? Quả nhiên đúng như Thẩm Kiệt nói, lá gan của ngươi rất lớn."

Nói xong hắn đột nhiên bổ ra một đao, chém về phía hông Tiểu Hắc.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Từng tiếng xương vỡ liên tiếp vang lên!

Hai mắt Kha Đại Lai đột nhiên trợn to, thân thể bay ngược.

Nếu như đao này rơi vào trên thân, chỉ sợ thân thể sẽ bị cắt ngang.

Với đẳng cấp của Cửu Thiên Ma Kích tự nhiên không có khả năng bị chém đứt, chỉ bị chém bay ra ngoài cùng với một khối đất.

Cửu Thiên Ma Kích trởi thành lá chắn, đại đao trực tiếp bổ vào thân kích!

Bất quá... Một khi né tránh cũng sẽ mất tiên cơ, Tiểu Hắc cũng không có ý định này, hắn cắm Cửu Thiên Ma Kích xuống đất!

Lại như Kha Đại Lai, tuyệt đối sẽ không bỏ qua đại đao.

Nhưng bọn họ không biết Tiểu Hắc vốn am hiểu sử dụng nắm tay.

Từng quyền nối nhau mới là phương thức chiến đấu mà Tiểu Hắc am hiểu nhất.

Không đợi Kha Đại đứng dậy, hai chân Tiểu Hắc đột nhiên đạp đất, mặt đất vỡ vụn, huyết khí bùng nổ!

Huyết mạch quấn quanh, quấn quanh nắm tay.

Huyết mạch sôi trào, huyết tuyến bò đầy bề mặt thân thể Tiểu Hắc!

Cường độ thân thể tăng vọt, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Kha Đại Lai.

Kha Đại Lai nhếch miệng cười.

"Lão tử rất thích đánh với thể tu các ngươi, không giống những người khác co đầu lại hoặc dùng chiến thuật tránh né tránh!"

Trên bầu trời, từng trận ma uy và đao quang từ hai người Tiểu Hắc và Kha Đại Lai như phân cách toàn bộ không gian, hai bên đồng dạng bá đạo, tựa hồ không cam lòng yếu thế, không ngừng giằng co.

Ầm ầm ầm!

Lưỡi đao kéo theo huyết ảnh ầm ầm va chạm với nắm tay của Tiểu Hắc.

Kha Đại Lai rút đao chém ra!

Vừa dứt lời liền thấy Tiểu Hắc áp sát, nắm tay càng lúc càng phóng đại vô hạn trong con ngươi Kha Đại Lai.

"Ma uy mênh mông, xem ma uy cường thịnh của ngươi hay đao ý bá đạo của lão tử mạnh hơn!"

Bất quá... Vừa rồi trọng thương tự lành cũng làm cho thực lực của Tiểu Hắc tiến thêm một bước!

Đây cũng là công dụng nghịch thiên của năng lực khôi phục từ huyết mạch.

Giờ khắc này, huyết mạch Tiểu Hắc sôi trào đến cực hạn.

Mắt thường liền có thể nhìn thấy mạch máu trên bề mặt thân thể Tiểu Hắc có huyết dịch lưu động rót vào trong nắm tay!

Huyết dịch sôi trào thậm chí khiến nắm tay Tiểu Hắc dấy lên hỏa diễm huyết sắc.

Đối mặt với một đao kinh khủng của Kha Đại Lai, Tiểu Hắc không dám giữ lại gì.

Ma khí tuôn trào, hư ảnh Ma Thần xuất hiện sau lưng.

Một quyền kinh thiên động địa, giống như khiến vạn vật thần phục đánh ra.

Kha Đại Lai thấy thế cười to:

Một đao này mạnh hơn đệ tam bảo ấn của Thẩm Kiệt một bậc.

Lúc Tiểu Hắc cũng âm thầm thán phục thực lực của Kha Đại Lai.

Đao quang huyết sắc và đao khí hòa làm một thể xông lên trời.

Đại đao trong tay Kha Đại Lai dần dần bị máu tươi bao trùm!

"Lấy huyết tế đao, một đao này cho dù là Đàm Tông Chiếu cũng không khiến ta xúc động muốn vận dụng."

Dứt lời, ngón tay Kha Đại Lai đặt trên lưỡi đao chậm rãi xẹt qua, máu tươi chảy đầy lưỡi đao.

Cát bay đá chạy, tầng mây mờ nhạt tất cả đều xua tan!

Hai tay Kha Đại Lai cầm đại đao huyết sắc, thân thể nghiêng về phía trước, mặt kề sát vào Tiểu Hắc, nhếch miệng cười nói:

"Dùng thân thể cứng rắn tiếp một đao này, ngươi là người đầu tiên trong cùng thế hệ đó, quả nhiên có khí phách!"

Tiểu Hắc không chịu thua áp mặt tới, trên mặt treo nụ cười điên cuồng, dù trên nắm tay đã có vết thương sâu thấy được xương, đại đao chém vào không ngừng ma sát với xương trắng nhưng hắn vẫn tùy ý cười:

"Vậy thì tiếp tục đánh!"

Hiển nhiên Kha Đại khiến Tiểu Hắc cảm thấy đánh sảng khoái...

Kha Đại Lai lắc đầu, cười nói:

"Lần sau đi, ra một đao này xong lão tử cũng không còn khí lực."

Dứt lời hắn lập tức rút đao ra, huyết sắc trên đại đao nhanh chóng tiêu tán.

Sau đó thở hồng hộc nói:

"Chờ ngươi tới Hỗn Độn Giới chúng ta lại đánh một trận."

Tiểu Hắc nhíu mày.

"Ngươi không tranh đoạt nữa?"

Kha Đại Lai nhìn Đàm Tông Chiếu.

"Ngươi liên thủ với hắn ta cũng không có biện pháp thắng, người thua nên sớm rời đi."

Dứt lời thống khoái hô to:

"Ta nhận thua!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận