Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1303 - Phiền toái lớn

Ma lâm chính là quyền pháp mà Tiểu Hắc chiếm được ở Ma Uyên.

Lúc ấy sau chiếm được hắn cũng không có sử dụng, không phải vì không muốn sử dụng mà là lúc luyện tập bộ quyền pháp này luôn cảm giác không cách nào phát huy uy lực, cảm giác chẳng khác nào vung một quyền bình thường.

Lúc ấy còn tưởng là chưa nhập môn, mỗi lần rèn luyện thân thể hắn đều thử tu luyện một chút, đáng tiếc vẫn không có bất kỳ tác dụng gì.

Thế nhưng sau khi tất cả ký ức khôi phục, Tiểu Hắc phát hiện kiếp trước mình đã dùng qua bộ quyền pháp này, chẳng qua sử dụng không giống với lúc ở Ma Uyên.

Thời điểm tới Ma giới kích hoạt huyết mạch và tu luyện Ma Lâm mới phát hiện rốt cuộc có thể thi triển thức thứ nhất, Phá Thiên.

Chỉ có kích hoạt Thánh Ma huyết mạch mới có thể thi triển quyền pháp Ma Lâm, mới có thể bước vào ngưỡng cửa tu luyện.

Điều này cũng làm cho Tiểu Hắc cảm thấy kinh hãi.

Rõ ràng là môn quyền pháp kiếp trước đã dùng, bây giờ lại trải qua cải tiến, yêu cầu nhập môn khó khăn như vậy.

Một tên đệ tử thân truyền trên không kinh hãi nói: "Rốt cuộc là huyết mạch gì?"

Ở chỗ giao giới giữa Tiểu Hắc và Phong Diệp, cuồng phong nổi lên!

Nếu như trước đó huyết mạch bộc phát chỉ để cho huyết mạch của nàng trì trệ, không vận dụng linh hoạt.

Lúc này Lạc Hoa Chưởng vô hình cùng với một quyền của Tiểu Hắc hung hăng va chạm.

Sự áp bách mà huyết mạch chi lực mang đến cho dù không cùng một loại huyết mạch với Tiểu Hắc vẫn cảm giác được sự trấn áp đến từ huyết mạch cấp cao hơn.

Lần này Tiểu Hắc không có bị đánh bay ra ngoài, ngược lại không gian phía trước hắn bắt đầu vỡ ra, giống như Lạc Hoa Chưởng vô hình đang vỡ ra vậy.

Hơn nữa uy năng còn cực kỳ nghịch thiên... Trong ấn tượng của Tiểu Hắc, người có thể cải biến công pháp và cường hóa đến mức này chỉ có một mình sư tôn Lục Trường Sinh, chuyện này Lục Trường Sinh đã làm không ít.

Giống như gió lốc, người đứng gần Thái tử đài nhất đều phải ngưng tụ lá chắn chống lại dư ba.

Phong Diệp cũng cảm nhận được.

Khi mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vòng xoáy màu đen do ma khí ngưng tụ thành phát ra ma uy mênh mông cuồn cuộn.

Ngay cả họ cũng có cảm nhận tương tự Phong Diệp!

Tiểu Hắc lui về vị trí cũ.

Như vậy hiện tại chính là trấn áp triệt để!

Còn Phong Diệp thì kêu rên một tiếng vội vàng lui vài bước, cuối cùng giẫm một cước nặng nề xuống sàn đài chuyển dời quyền lực từ cơ thể qua lòng bàn chân xuống mặt sàn mới ổn định thân hình.

Ầm ầm ầm...

Một tiếng răng rắc vang lên, chưởng lực hoàn toàn tiêu tán.

Bất quá muốn Phong Diệp tiếp tục ra tay sao?

Phong Diệp không có quản máu tươi chảy xuôi ở khóe miệng, nàng nhìn về Tiểu Hắc với gương mặt trắng bệch, huyết khí và ma khí quanh thân đang tiêu tán, biết vừa rồi là một kích cuối cùng của hắn.

Trưởng lão Chấp Pháp Đường sửng sốt, các học viên đang xem bên dưới Thái tử đài cũng há to miệng, chỉ có mấy đệ tử thân truyền dùng ánh mắt tràn đầy thương hại nhìn về phía Tiểu Hắc, tuy rằng bọn họ cũng kinh ngạc với thực lực của Tiểu Hắc và một quyền vừa rồi, bất quá... Để Phong Diệp nói ra ba chữ này, ý vị như thế nào? Bọn họ quá hiểu!

Có thể dùng lực lượng Thần Đế cảnh trung kỳ phá hư Thái tử đài, Tiểu Hắc là người đầu tiên ở Hỗn Linh học viện...

Thần Đế cảnh trung kỳ chiến đấu với đệ tử thân truyền Phong Diệp, hơn nữa còn thắng!

Bất quá vị trí bị Phong Diệp giẫm phải chia năm xẻ bảy, xuất hiện một cái hố sâu...

"Tạm thời không nên trêu chọc bọn họ, hiểu chưa?"

Trong một tiểu viện kim bích huy hoàng, nhị trưởng lão nhìn Hà Tương Vọng quỳ trước mặt, nói:

Có chuyện gì khoa trương hơn chuyện này?

Ngay cả trưởng lão Chấp Pháp Đường nhìn thấy cảnh này cũng có chút kinh ngạc.

Tiểu Hắc gật gật đầu, sau đó ngã xuống. ...

Ba ngày trôi qua.

Trong thời gian ba ngày, trong Hỗn Linh học viện không có lúc nào mà không có người bàn tán chiến tích của Tiểu Hắc trên Thái tử đài.

Quyền pháp Ma Lâm quá mức cường đại, với thực lực hiện tại của Tiểu Hắc phải vận dụng năng lực huyết mạch sôi trào và huyết mạch quấn quanh toàn diện mới có thể miễn cưỡng đánh ra một quyền.

Nghĩ tới đây, hai mắt Phong Diệp sáng quắc nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, nói: "Ta thua."

Cảnh giới của Tiểu Hắc thấp hơn nàng một đoạn vậy mà đánh tới nước này.

Với thân phận và ngạo khí của nàng, tất nhiên sẽ không làm ra loại chuyện mất mặt xấu hổ.

Hà Tương Vọng sững sờ, hỏi: "Vì sao, bọn họ chính là người của Đại trưởng lão mà!"

Nhị trưởng lão liếc Hà Tương Vọng một cái, nói: "Có đôi khi, người một nhà cũng có thể làm việc cho người khác, chỉ cần đầy đủ lợi ích."

Lợi ích gì?

Nhị trưởng lão quay đầu đi vào phòng, chỉ để lại một câu nói:

"Chờ học viên đặc tuyển kia tỉnh, đi nói với hắn ta muốn thu hắn làm đệ tử quan môn."

Hà Tương Vọng nghe xong liền kinh hãi.

Đệ tử quan môn có ý nghĩa thế nào?

Có thể nói, đại bộ phận tài nguyên đều sẽ nghiêng về phía đệ tử quan môn.

Một trưởng lão có khả năng cạnh tranh đến vị trí phó viện trưởng, sẽ nắm giữ bao nhiêu tài nguyên?

Đàm Tông Chiếu nghẹn cười nói:

"Vấn đề thì không có, chỉ là ngươi về sau có khả năng sẽ hơi phiền toái."

Tiểu Hắc khó hiểu hỏi."Có vấn đề gì sao?

"Bất quá, ta thấy hai chữ "ta thua" mà Phong Diệp nói với ngươi..."

Đàm Tông Chiếu không bất ngờ với kết quả này, dù sao sư tôn của bọn họ mạnh hơn những trưởng lão này.

Tiểu Hắc lắc đầu nói: "Đều từ chối đi."

Tiểu Hắc nghe vậy, vỗ vỗ quần áo đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài viện.

Chỉ thấy Đàm Tông Chiếu mỉm cười nhìn Tiểu Hắc, nói thẳng:

"Hắc huynh, lần này ngươi nổi danh rồi."

Tiểu Hắc cười cười ngồi xuống trước mặt Đàm Tông Chiếu.

Thấy Tiểu Hắc không hề kinh ngạc, Đàm Tông Chiếu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tiếp tục nói:

"Sau trận chiến, tất cả mọi người đều thay đổi cách nhìn đối với các ngươi, đồng thời dư luận cũng đổi chiều."

"Không chỉ như thế, các trưởng lão cũng phái người... Thậm chí còn tự mình tới đây muốn thu ngươi làm đồ đệ."

Thạch Sinh ở bên cạnh lấy ra hơn mười quyển trục, chất đống trước mặt Tiểu Hắc.

"Những thứ này đều là thư từ các trưởng lão."

Bỗng có tiếng Diệp Thu Bạch truyền đến: "Sư đệ, Đàm huynh tìm ngươi."

Tổng thể thì qua lần tu luyện và luận bàn này hắn thu hoạch tương đối phong phú.

Vào lúc này Tiểu Hắc cũng đã hoàn toàn khôi phục, cường độ thân thể tăng lên không ít.

Bất quá nếu quả thật không đồng ý, chỉ sợ cuộc sống sau này của bọn họ cũng không dễ chịu...

Sức hấp dẫn thế này, không mấy ai trong Hỗn Linh học viện có thể cự tuyệt!

Có thể dễ dàng tưởng tượng được.

"Ngươi biết để Phong Diệp nói ra hai chữ này, về sau sẽ gặp phải chuyện gì sao?"

Bất kể là tu luyện hay làm gì, thậm chí lúc là đi thực hiện nhiệm vụ nàng cũng sẽ quấn lấy ngươi, bắt ngươi luận bàn với nàng.

Tiểu Hắc: "..."

Bất quá hình như cũng hợp ý hắn. ...

Từ mai mình sẽ đăng nhiều chương hơn để đuổi sát tác, cảm ơn các bạn đã theo dõi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận