Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 887 - Tới Phần Viêm cốc trước

. . . .

Vì sao hiện giờ thực lực chỉnh thể của Phàm Nhân Giới lại thụt lùi so với Tiên giới?

Phải biết rằng trước kia văn minh tu đạo ở Phàm Nhân Giới vô cùng hưng thịnh, cường giả lớp lớp.

Dù cho phóng mắt toàn bộ Lục giới cũng là một giới không thể bỏ qua, ngay cả Tiên giới khi đó cũng yếu hơn vài phần, chỉ đứng sau Thần giới.

Nhưng sau khi trải qua một trận đại kiếp nạn, Phàm Nhân Giới hoàn toàn lưu lạc, biến thành dáng vẻ như hiện giờ?

Nguyên nhân thứ nhất.

Đương nhiên là bởi vì các đại cường giả ngã xuống, truyền thừa biến mất, làm cho hậu nhân không cách nào bổ khuyết chỗ trống.

Nguyên nhân thứ hai.

Diệp Thu Bạch nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu, cảm khái nói:

"Không phải cảnh giới của đại sư huynh luôn không có cao nhất sao?"

Phàm Nhân Giới cũng rời sân khấu lịch sử Lục giới. . . . . . . . . . . .

Hồng Anh ở bên cạnh trêu chọc:

Rất đơn giản, bởi vì phẩm chất linh khí ở Phàm Nhân Giới qua trận đại chiến thượng cổ kia, trở nên càng ngày càng kém.

"Là sư tôn giúp ta nên ta mới có thể tăng lên đó."

Dù cho truyền thừa biến mất, cường giả ngã xuống, dựa theo thiên phú của Phàm Nhân Giới cũng có thể nghỉ ngơi lấy lại sức trong một thời gian dài, dần dần khôi phục huy hoàng.

"Ta nói này sư muội, ngươi có thể đừng hủy bậc thang của ta hay không!" Diệp Thu Bạch trợn trắng mắt.

Dẫn tới tốc độ tu luyện của hậu nhân càng lúc càng chậm, đồng thời người tu đạo trong cùng một cảnh giới mà so với năm giới còn lại, có thể nói là yếu đến đáng thương. . . . . .

Nhưng vì sao càng ngày càng thụt lùi, tuột dốc nghiêm trọng?

"Tiểu sư đệ đều đã nửa bước Thiên Tiên cảnh nha. . . . . . Còn mạnh hơn đại sư huynh này không ít."

Diệp Thu Bạch cười cười.

Giờ phút này đám người Lục Trường Sinh đang trên đường đi tới bình chướng vĩ độ, tiến vào trong thông đạo Tiên giới.

Tiểu sư đệ này còn rất kiêu ngạo nha.

Tiểu Thạch Đầu vò đầu, cười hắc hắc nói:

Lời này nghe có vẻ khiêm tốn nhưng mà giọng điệu không hề khiêm tốn chút nào . . . . .

Tính cách tiểu tử này không được.

"Được rồi, có cái gì mà đắc ý, tuy rằng cảnh giới của ngươi cao nhưng kinh nghiệm thực chiến lại xa xa không bằng mấy người đại sư huynh ngươi, đến lúc đánh nhau thật e là ngươi còn không bằng các sư huynh sư tỷ."

Thấy thế, mọi người đều không khỏi cười thành tiếng.

Ở tuổi hắn mà đạt tới cảnh giới này, có vốn liếng kiêu ngạo.

"Được rồi, các ngươi cũng đừng cười, chuẩn bị đến nơi."

Bất quá.

Nhìn thấy bình chướng vĩ độ.

Phía trước mắt mọi người xuất hiện một bình chướng vô hình to lớn.

Vừa dứt lời.

Nào ngờ rằng Lục Trường Sinh lập tức giội cho Tiểu Thạch Đầu một chậu nước lạnh.

Cũng chỉ có sư tôn mới có thể ngăn chặn tiểu tử này.

Lúc này.

Lục Trường Sinh đột nhiên nói:

"Còn nữa đừng cho rằng cảnh giới mình cao, thiên phú mình mạnh liền không coi ai ra gì, ngươi cường đại hơn ngươi không biết có bao nhiêu đâu, thế giới này rất rộng lớn!"

"A. . . . . ."

Tiểu Thạch Đầu tức khắc ủy khuất cúi đầu, nói:

Đến lúc đó e là còn gây chuyện dữ dội hơn đám tiểu tử thúi Diệp Thu Bạch!

Cả đám cũng không khỏi cảm khái.

Trước kia khi bọn họ vượt qua tầng bình chướng này thực lực còn rất yếu.

Hiện giờ tuy rằng thời gian không qua bao lâu nhưng cũng đã không ít chuyện phát sinh.

"Đợi lát nữa tiến vào trong đó, nhớ rõ là không được bước ra khỏi phạm vi lá chắn của ta bao phủ."

Lục Trường Sinh nhắc nhở nói.

Mọi người đều ngưng trọng gật đầu.

Tiên giới là một thế giới mà bọn họ chưa bao giờ biết đến.

Tính nguy hiểm tự nhiên là không cần nói cũng biết.

Đương nhiên, vừa cảnh giác lại vừa cảm thấy nhiều tò mò.

"Càng đáng sợ hơn chính là bên trong tiên khí lại là ẩn chứa quy tắc chi lực."

"Không hổ là tiên khí, dù là nồng độ hay mức độ tinh thuần đều cao hơn linh khí không biết bao nhiêu lần!"

Hoàng Thiên hít một hơi, kinh ngạc nói:

Cảnh tượng vẫn giống như lần đầu tiên Lục Trường Sinh tiến vào nơi này.

A.

Thành trì thế mà giống như núi cao liên miên bất tận, nhìn không thấy cuối!

So với phía trước nhiều hơn vài phần.

Hiển nhiên phong ấn đã càng lúc càng yếu.

Lục Trường Sinh khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ "Xem ra phải nhanh chóng tăng mạnh phong ấn. . . . . . Nếu không với thực lực của đám tiểu tử này căn bản không làm được gì!"

Nghĩ xong liền mang theo mọi người bay thẳng đến chỗ nguồn sáng phía trên.

Lần này con mắt to kia cũng không có xuất hiện.

Chỉ là thời điểm mọi người rời khỏi thông đạo, bước vào Tiên giới.

Trong hắc ám vô tận có một tòa bảo tháp tựa hồ hơi rung động một chút. . . . . . . . . . .

Giờ phút này.

Ánh vào mắt đám người Diệp Thu Bạch chính là từng thành trì lơ lửng trong tầng mây.

Giờ phút này bên trong thông đạo, ở chỗ hắc ám vô tận bên dưới đã có tà ma chi khí bắt đầu không ngừng tràn ra!

Lục Trường Sinh liền nhíu mày.

Nhưng mà khoảnh khắc vừa mới tiến vào thông đạo.

Sau đó mang theo đám đệ tử cùng với Hoàng Thiên và Liễu Tự Như tiến vào thông đạo Tiên giới.

Lục Trường Sinh phất tay phá vỡ đại trận không gian bên trong bình chướng vĩ độ.

Không biết địa phương có thể được xưng là Tiên giới, không biết người tu đạo nơi đó có gì khác với bọn họ đây.

Diệp Thu Bạch cười khổ nói:

"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên thật sự rõ ý trong khoảnh khắc này.

Hồng Anh cũng ngưng trọng gật đầu nói:

"Ở chỗ này tu luyện, bất kể là cảnh giới hay thực lực đều sẽ mạnh hơn khi tu luyện ở chỗ chúng ta. . . . . ."

Mục Phù Sinh thì đi đến bên cạnh Lục Trường Sinh hỏi:

"Sư tôn, kế tiếp chúng ta phải làm cái gì?"

Lục Trường Sinh cũng đang suy nghĩ vấn đề này.

Hắn ở Tiên giới này không có nhận thức nhiều người.

Chắc chắn là không thể đi Tiên Cung rồi.

Đến Tiên Cung e là không thể an ổn tu luyện, sẽ bị lôi kéo đi xử lý chuyện Tà Ma vực.

Dễ dàng quấy rầy kế hoạch của hắn.

Dù sao phong ấn đã càng lúc càng buông lỏng.

Như vậy cũng chỉ có một chỗ có thể đi. . . . . .

Chỉ thấy Lục Trường Sinh lấy ra một tấm lệnh bài màu đỏ.

Lệnh bài có hình ngọn lửa, bên trên khắc một chữ "Phần".

Không sai.

Đúng là vật mà thiếu chủ Phần Viêm cốc Phần Viêm đưa cho Lục Trường Sinh.

Tấm lệnh bài cũng đại biểu cho khách nhân tôn quý nhất của Phần Viêm cốc.

Cầm lệnh bài này có thể tùy tiện vào ra Phần Viêm cốc.

Quyết định nơi sẽ đến xong.

Lục Trường Sinh liền mang theo mọi người tiến về Phần Viêm cốc.

Phần Viêm cốc cách vị trí hiện tại cũng không phải quá xa.

Hoặc có thể nói là đối với Lục Trường Sinh không phải quá xa.

Chỉ trong thời gian nửa nén hương đám người liền tới một sơn cóc có sóng nhiệt thổi quét.

Lục Trường Sinh cũng không có cố tình giấu giếm hơi thở.

Khoảnh khắc bước vào sơn cốc liền có một đệ tử Phần Viêm cốc xuất hiện trước mặt đám người Lục Trường Sinh.

"Người tới từ phương nào?"

Lục Trường Sinh trực tiếp lấy lệnh bài ra.

Hai tên đệ tử thấy thế lập tức sửng sốt, ngay sau đó cung kính, vội vàng ôm quyền nói:

"Gặp qua tiền bối, xin mời theo ta vào cốc."

Lục Trường Sinh hỏi:

"Bọn họ là đệ tử của ta, có khả năng cùng ta tiến vào sao?"

Đệ tử Phần Viêm cốc nghe vậy vội vàng gật đầu nói:

"Nếu là đệ tử của tiền bối, tự nhiên có thể."

Lục Trường Sinh gật đầu, mang theo đám người Diệp Thu Bạch tiến vào trong đó. . . . . . .

Bên kia.

Tiên Đế cung.

Tiên Nhữ Thịnh đứng trước mặt Tiên Đế nói:

"Tiên Đế, Lục Trường Sinh đến Phần Viêm cốc trước."

"Phần Viêm cốc?"

Tiên Đế cười khẽ một tiếng, nói:

"Cứ kệ hắn đi, đến lúc hắn tự nhiên sẽ đến Tiên Cung."
Bạn cần đăng nhập để bình luận