Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 690 - Là ta suy nghĩ nhiều

. . . . .

"Nhưng mà các ngươi tới đây làm gì? Là tiểu tử Trường Sinh thúi kia phân phó làm chuyện gì sao?"

Tiểu Thạch Đầu lắc lắc đầu nói:

"Sư tôn không có phân phó chuyện gì hết, chính là Hoàng Thiên tỷ tỷ muốn đi mua mấy bộ trang phục thích hợp thôi."

Tần Thiên Nam cảm thấy khó hiểu nói:

"Vậy các ngươi tới nơi này làm gì?"

Chẳng lẽ là muốn ta mua?

Đương nhiên câu sau Tần Thiên Nam thân là một vị viện trưởng.

"Tiểu gia hỏa nhà ngươi còn biết chừa cho sư tôn mình chút mặt mũi."

Nói tới đây, Tần Thiên Nam đều không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ bật cười.

Được lắm, xem ra là ta suy nghĩ nhiều.

"Kết quả lại nói bán đan dược hay bán trận pháp gì đó không phải là để cho người khác biết một ít chi tiết về hắn sao?"

"Không có gì, thời điểm ra ngoài quên xin sư tôn chút lộ phí. . . . . ."

Tiểu Thạch Đầu và Hoàng Thiên đã biến mất tại chỗ.

Không có khả năng nói ra khỏi miệng, chỉ thầm nghĩ.

"Được rồi, các ngươi đi thôi, nhưng mà nếu các ngươi muốn báo đáp ta thì có thể giúp đỡ dạy đệ tử thư viện một. . . chút?"

Tần Thiên Nam: ". . . . . ."

Tiểu Thạch Đầu vò đầu cười nói:

"Tiểu tử thúi Trường Sinh kia vốn dĩ không có tiền, rõ ràng tùy tiện bán một hai viên đan dược là có rồi."

Tần Thiên Nam:

Ngay sau đó tức giận đưa một quả nạp giới cho Tiểu Thạch Đầu rồi nói:

". . . . . . Có cần phải chạy nhanh như vậy hay không chứ?". . . . . .

Lời nói còn chưa nói xong.

Giống như chưa từng xuất hiện ở nơi đây vậy.

Đây là cảnh tượng mà trước kia không thể nào nhìn thấy.

Đan dược cấp cao, phù triện, vũ khí các, công pháp các.

Nơi này là chỗ chế tạo trang phục tinh diệu nhất Man hoang giới vực, có thể nói là chế tạo trang phục quý giá nhất.

Đã sớm xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Giá cả tự nhiên cũng như nước lên thì thuyền lên.

Đường phố ở Nam Vực.

Liền có người lập tức tiến lên đây cười nói:

Khi thị nữ nhìn thấy khí chất của Hoàng Thiên, trong lòng cả kinh, theo bản năng liền cho rằng thế lực phía sau người này tuyệt đối không bình thường.

Được một ít công tử thế gia và tiểu thư yêu thích.

Hai bên đường đá xanh, vô số tiểu thương đến từ các giới các vực tiến đến, đều ở nơi này bắt đầu làm sinh ý.

Nhưng quý giá đương nhiên là có lý do quý giá.

Nơi này thiết kế trang phục, vừa đảm bảo trang phục phải đẹp mà còn phải vừa gia nhập thuộc tính phòng ngự.

Có không thua các loại vũ khí phòng ngự khác.

Cái gì cần có cũng có.

Tiểu Thạch Đầu liền mang theo Hoàng Thiên tiến vào một lầu các cực kỳ đẹp đẽ xa hoa.

Đi dạo trong thành một lúc.

Rốt cuộc, Nam Vực trước kia không có nổi mấy mặt hàngg xa xỉ này.

"Hai vị khách nhân muốn mua trang phục loại hình gì?"

Nụ cười không siểm không mê hoặc.

Nhìn qua rất thoải mái tươi tắn làm cho người ta cảm thấy không có tầm thường.

Tiểu Thạch Đầu vung tay nhỏ lên nói:

"Mang chúng ta tới nơi này xem trang phục tốt nhất!

Trang phục bình thường không hợp với Hoàng Thiên tỷ tỷ của ta!"

Hoàng Thiên cười cười.

Tên thị nữ kia nghe xong gật gật đầu, làm tư thế mời nói:

"Hai vị khách nhân, theo ta lên lầu đi."

Bỗng có một nam tử áo gấm tay cầm quạt xếp chậm rãi đi tới, trên mặt treo nụ cười nói:

Thị nữ ở bên cạnh vừa định nói gì.

Đẹp là được.

Còn có năng lực gì đó đối với cảnh giới của Hoàng Thiên mà nói cũng không có tác dụng.

Mặt trên thêu hoa văn Phượng hoàng đang mở tung hai cánh bay lượn cửu thiên.

Đây là một bộ váy có màu đỏ lửa.

"Hai vị khách nhân, chúng ta tới rồi."

Sau khi đẩy cửa ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một loạt tủ đựng trang phục chế tạo từ chất liệu gì đó trong suốt như thủy tinh.

Mỗi một tủ đều có trang phục trưng bày bên trong, đủ loại kiểu dáng.

Mỗi một kiện đều có nét riêng của mình.

Có thể nói là rực rỡ muôn màu.

Tiểu Thạch Đầu và Hoàng Thiên tiến đến quan sát, lựa chọn.

Thị nữ ở phía sau nhắm mắt theo đuôi, chỉ có khi Hoàng Thiên cùng Tiểu Thạch Đầu dừng lại trước một kiện trang phục mới lên tiếng giảng giải.

Lúc này.

Hoàng Thiên đột nhiên ngừng trước một kiện trang phục.

Khi tiến lên tới tầng cao nhất, ở cửa có một chữ Tiên, thị nữ cười nói:

"Khách nhân muốn tốt nhất tự nhiên phải chọn tiên phẩm."

"Xem tên đoán nghĩa, vật phàm chính là trang phục bình thường, sau khi tới tinh phẩm liền được phụ gia thêm năng lực, càng lên cao thì chất liệu cùng với năng lực phụ gia và thiết kế đều sẽ tốt hơn."

"Chúng ta có bốn tầng, tầng thứ nhất là khu vật phàm, tầng thứ hai là tinh phẩm, tầng thứ ba là cực phẩm, tầng thứ bốn là tiên phẩm."

Thị nữ giải thích:

Đi theo cầu thang lầu thượng.

"Cẩm tú hỏa phượng bào, đối với người tu đạo lĩnh ngộ hỏa chi ý cảnh mà nói cực kỳ thích hợp, không chỉ có thể tăng cường độ hòa hợp của bản thân đối với thuộc tính hỏa mà còn có thể tăng cường uy năng của hỏa chi ý cảnh."

"Nhưng mà mấy chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là trang phục rất thích hợp với tiểu thư ngươi."

Thấy thế.

Thị nữ khom người với nam tử:

"Kim công tử."

Kim Đan gật gật đầu.

Tiểu Thạch Đầu không vui nhìn về phía Kim Đan.

Có người muốn tán tỉnh Hoàng Thiên tỷ sao?

Hoàng Thiên thì cũng không có để ý tới tên Kim công tử này, nàng nhìn về phía thị nữ, hỏi:

"Bộ trang phục này có giá bao nhiêu?"

"50 vạn Nguyên tinh."

50 vạn Nguyên tinh.

Đối với đa số người ở Man hoang giới vực đều là một con số khó có thể đạt tới!

Hoàng Thiên nghe vậy hơi nhíu nhíu mày.

Tần viện trưởng chỉ đưa có tổng cộng hai mươi vạn Nguyên tinh mà thôi.

Nhưng mà Tần Thiên Nam nào nghĩ đến chuyện Hoàng Thiên sẽ trực tiếp chọn trang phục quý giá thế này?

Hình như đoán được suy nghĩ của Hoàng Thiên.

Khóe miệng Kim Đan nhếch lên, nói:

"Tiểu thư, ngựa khỏe xứng yên tốt, trang phục này cũng cũng chỉ ngươi có thể làm nó thể hiện được giá trị thực, nếu không sẽ bị mai một bên trong tủ trưng bày."

"Nếu tiểu thư không ngại, ta có thể tặng nó cho tiểu thư ngươi?"

"Đương nhiên, sau đó theo ta đến tửu lầu uống một ly là được."

Hiển nhiên.

Vẻ mặt này của Kim Đan như đã chắc chắn rằng nữ tử tựa như Thiên Tiên này tất nhiên không có thế lực sau lưng cường đại hơn hắn.

Bởi vì nếu thế lực cường đại, như vậy không có khả năng không thể lấy ra nổi 50 vạn Nguyên tinh.

Như vậy chỉ cần thể liền có thể dễ như trở bàn tay bắt lấy.

Đối với Kim Đan mà nói, kẻ yếu bám vào cường giả chính là lựa chọn sáng suốt nhất.

Không đợi Hoàng Thiên mở miệng.

Tiểu Thạch Đầu liền nhảy ra tới, che trước người Hoàng Thiên, ngẩng đầu, giơ tay nhỏ lên chỉ vào thẳng vào mặt Kim Đan:

"Ngươi là cái thứ gì chứ?

Còn muốn để Hoàng Thiên tỷ tỷ bồi rượu?"

"Cũng không thử đái một vũng rồi soi mặt xem mình thế nào, không biết tự hiểu lấy."

Thị nữ thấy thế sợ tới mức tái mặt, vội vàng lôi kéo Tiểu Thạch Đầu, nói:

"Tiểu bằng hữu, ngươi đừng nói nữa."

Phía sau tên Kim công tử này chính là Kim gia, là một gia tộc cường đại đến từ giới vực khác.

Hiện giờ cũng coi như là một trong những thế lực đứng hàng đầu ở Man hoang giới vực.

Kim Đan ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh đã là chuyện mà mọi người nhìn quen.

Quả nhiên.

Nhìn thấy một tiểu hài tử đứng trước mặt chỉ thẳng mình rồi chửi ầm lên.

Nụ cười trên mặt Kim Đan lập tức tắt hẳn.

Sắc mặt trở nên âm trầm, nói:

"Hài tử nhà ai mà không quản giáo cho kỹ, để tới đây giương oai sao?"

Tiểu Thạch Đầu ôm ngực cười lạnh:

"Liên quan gì đến ngươi."

"Lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn muốn về nhà báo cáo hả? Ta đều cảm thấy xấu hổ thay ngươi."

Kim Đan giận quá hóa cười:

"Nếu người nhà ngươi mặc kệ, vậy thì để ta quản thay!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận