Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1216 - Diệt trừ dư nghiệt!

. . . .

Ở Hỗn Nguyên Kiếm Tông.

Trong đại điện, đại trưởng lão thấy Kiếm Chủ trở về liền khom người nói:

"Kiếm Chủ, sự tình thế nào rồi?"

Hỗn Nguyên Kiếm Chủ gật gật đầu.

"Bất quá thuộc hạ thật sự không nghĩ ra vì sao Kiếm Chủ phải hạ mình đến Ma Vương Vực chúc mừng tân hoàng kia?"

Đại trưởng lão nhíu mày nói:

"Cho dù thiên phú của đối phương khác với người thường, Hỗn Nguyên Kiếm Tông chúng ta cũng không cần phải cố ý nịnh bợ chứ? Thế lực như Hỗn Nguyên Kiếm Tông chúng ta không cần phải làm chuyện thế này."

Chỉ là Hỗn Nguyên Kiếm Chủ có cảnh giới quá cao, khí thế quá mạnh mẽ, mỗi lần đối diện hắn đều không thể kìm lòng mà nói vậy.

"Mấy ngày tới bổn tọa sẽ ra ngoài rèn luyện, chuyện Hỗn Nguyên Kiếm Tông mời Thái thượng trưởng lão xuống núi chủ trì, mệnh lệnh của hắn chính là mệnh lệnh của bổn tọa."

"Ngươi cũng suy nghĩ cho Hỗn Nguyên Kiếm Tông thôi, ta không trách tội ngươi. Bất quá với tính cách thế này ngươi không thể đi xa trên kiếm đạo, cần phải sửa."

Đại trưởng lão ngẩng đầu chăm chú lắng nghe.

"Là thuộc hạ quá phận, xin Kiếm Chủ thứ tội!"

Đại trưởng lão lo lắng nói:

Hỗn Nguyên Kiếm Chủ nhìn về phía đại trưởng lão, ánh mắt như kiếm sắc.

Ra ngoài rèn luyện?

Hỗn Nguyên Kiếm Chủ khẽ lắc đầu nói:

Đại trưởng lão vội vàng cúi đầu nói:

"Còn nữa, tuyên bố một chuyện."

Hỗn Nguyên Kiếm Chủ thản nhiên nói:

Đại trưởng lão cười khổ, hắn làm sao không biết chứ.

"Được rồi, đừng nói nữa, ý ta đã quyết."

Trong lúc nổi sóng nổi gió thế này?

"Không được đâu Kiếm chủ, thời điểm giới vực vĩ độ cao rung chuyển, nếu như không có ngài chủ trì đại cục, e là Kiếm Tông sẽ xảy ra vấn đề!"

Cảm thấy áp bách?

Hỗn Nguyên Kiếm Chủ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, ánh mắt xa xăm.

Trường Sinh Giới.

"Nhưng với thực lực của kiếm chủ ngài, còn cần ra ngoài rèn luyện sao?"

Vừa dứt lời liền thấy Chúc Cửu âm nhìn chằm chằm Liễu Tự Như rống giận một tiếng, tuy rằng vẫn là ấu long nhưng thân hình đã giống như ngọn núi nhỏ, nó vọt về phía Liễu Tự Như.

Đại trưởng lão bất đắc dĩ nói:

Có phải quá nghịch thiên hay không?

Vừa xuất sinh đã có tu vi Thần Hoàng cảnh đỉnh phong? Còn có quy tắc lực này, chuyện gì xảy ra?

Khí huyết chi lực khổng lồ làm cho Liễu Tự Như sợ hãi.

"Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên."

Liễu Tự Như đã về tới Thảo Đường.

Khi nhìn thấy Chúc Cửu âm hắn giật nảy mình.

"Trứng rồng nở ra rồi?"

"Huống hồ hiện tại đã có người để bổn tọa cảm thấy áp bách."

Đại trưởng lão vừa muốn hỏi đã thấy Hỗn Nguyên Kiếm Chủ biến mất tại chỗ... ...

"Người nọ..."

Người có thể khiến Kiếm Chủ cảm thấy áp bách, thực lực mạnh đến mức nào?

Liễu Tự Như hóa thành một bóng đen, muốn tránh né.

Nhưng không gian chung quanh giống như bị quy tắc lực khóa chặt, hắn căn bản không thể chạy thoát!

Bất đắc dĩ chỉ có thể đối cứng với Chúc Cửu âm.

Ầm!

Liễu Tự Như bị Chúc Cửu âm đánh bay ra ngoài.

Đồng thời Chúc Cửu âm cũng lắc lắc đầu rồng gầm nhẹ với Liễu Tự Như.

Nó muốn phóng về phía Liễu Tự Như lần nữa nhưng bỗng nghe Hoàng Thiên gọi:

"Chúc Cửu âm, dừng lại!"

Nghe được tiếng Hoàng Thiên, Chúc Cửu âm lập tức dừng lại thu hồi khí tức, giống như một cục cưng ngoan ngoãn lắc lư tiến đến bên cạnh Hoàng Thiên cúi đầu.

"Đến Nam Vực tìm một bí tộc, Tân gia."

Hơn nữa có vẻ Lục Trường Sinh hơi nghiêm túc, chẳng lẽ Man Hoang giới vực có chuyện khiến Lục Trường Sinh lo lắng?

Hoàng Thiên buồn bực hỏi.

"Đến đó làm gì?"

Man Hoang giới vực sao?

"Các ngươi lập tức đến Man Hoang giới vực một chuyến."

Sắc mặt Liễu Tự Như trắng bệch, vội vàng quỳ xuống nói:

"Hoàng Thiên tiền bối, sai rồi! Ta không đúng!"

Hoàng Thiên vừa định nói gì đó lại thấy ngọc bội truyền âm phát ra âm thanh.

"Gác chuyện đang làm sang một bên, có một việc cần các ngươi đi xử lý."

Hoàng Thiên lấy ngọc bội truyền âm ra, là Lục Trường Sinh truyền âm.

Liễu Tự Như vội vàng ghé sát lại nói:

"Lục tiền bối, ngươi ở đâu? Ta cũng có tình báo quan trọng muốn nói với ngươi."

"Ngươi chờ một chút."

Giọng Lục Trường Sinh có chút ngưng trọng:

"Nhưng mà trông hắn rất đáng ghét, luận bàn với hắn một chút đi."

Hoàng Thiên nhất thời đỏ mặt, lập tức vỗ vỗ đầu Chúc Cửu âm, nói:

"Sao ta cảm giác ấu long này xem ngươi là mẫu thân?"

Liễu Tự Như lúc này mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, nhìn Hoàng Thiên cười nói:

"Hắn không phải địch nhân."

Hoàng Thiên vuốt cái đầu to lớn của Chúc Cửu âm, cười nói:

Tân gia?

Lúc này sắc mặt Liễu Tự Như cũng trở nên nặng nề, hắn nói:

"Lục tiền bối, có phải vì chuyện của Tân Hồng Y hay không?"

"Làm sao ngươi biết?"

"Bởi vì ta cũng muốn nói cho ngươi biết chuyện này."

"Vậy sao ngươi không nói sớm một chút?"

"Ta... khi đó ta đang xử lý chuyện Ám Vực."

Liễu Tự Như gãi đầu, ngượng ngùng nói.

"Nga."

Lục Trường Sinh thản nhiên nói:

"Vậy ngươi nên quay về Ám vực đi."

Liễu Tự Như nghe xong cười khổ.

"Đừng mà Lục tiền bối, ngươi biết ta bây giờ là người của Thảo Đường, Ám Vực là thế lực nào chứ?"

Nếu để Ám Chủ nghe được những lời này, phỏng chừng sẽ muốn gõ nát đầu chó của Liễu Tự Như...

Hoàng Thiên cũng không khỏi khinh bỉ nói: "Vô sỉ."

Tương Liễu, Cốt Dực Xà Hổ và Chúc Cửu âm cũng gật đầu.

"Được rồi, đừng vòng vèo, Tân gia là dư nghiệt Tà Ma Vực, các ngươi lập tức đến Man Hoang giới vực tìm Tân gia, sau đó diệt trừ bọn họ, nếu có thể thì cứ bắt vài người sống chờ ta trở về thẩm vấn!"

"Đúng rồi, để đảm bảo thì Tương Liễu, Cốt Dực Xà Hổ và Chúc Cửu âm đều theo các ngươi. A, còn có tiểu tử thúi Tiểu Thạch Đầu kia, bảo hắn phong tỏa không gian!"

Hoàng Thiên bất đắc dĩ gật đầu.

"Được rồi được rồi, ngươi cứ yên tâm đi. Chỉ là một gia tộc ở Man Hoang giới vực mà thôi, mạnh hơn nữa thì có thể mạnh tới đâu."

"Bây giờ ngươi đang ở đâu? Lâu như vậy không về nhà cũng không giống ngươi nha."

"Đừng nói nữa, đang bận chuyện của mấy tên tiểu tử thối kia, cúp máy đây!"

Tiếng vừa dứt, ánh sáng từ ngọc bội truyền âm cũng tiêu tán.

Hoàng Thiên cũng không hiểu "cúp máy" này có nghĩa là gì, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu sau đó nhìn về phía đám người Liễu Tự Như, nói:

"Đều nghe rồi chứ? Gọi Tiểu Thạch Đầu về, chúng ta nhanh chóng xuất phát."

Tiểu tử thối này thừa dịp Lục Trường Sinh không có ở đây lại chạy ra ngoài. ...

Ở Man Hoang giới vực.

Thông qua mạng lưới tình báo của Liễu Tự Như, đã nhanh chóng tìm được vị trí Tân gia.

Trong một rừng rậm hoang tàn, đám người Hoàng Thiên lặng lẽ tiến tới, không kinh động bất kỳ kẻ nào!

Giờ phút này trước mặt bọn họ có một tòa đại viện, cảm giác được trong đại viện có hơn mười người tồn tại.

Liễu Tự Như lắc đầu nói:

"Tân Hồng Y cũng không có trở lại nơi này."

Sau đó hắn nhìn về phía Hoàng Thiên, hỏi:

"Chúng ta phải làm như thế nào?

Làm như thế nào?

Hoàng Thiên thản nhiên nói: "Tiểu Thạch Đầu, phong tỏa không gian."

Tiểu Thạch Đầu làm theo, không gian chung quanh Tân gian như có từng sợi xích vô hình vây quanh!

Thấy thế Hoàng Thiên liền phất phất tay.

Ánh lửa ngập trời!

Thần Hoàng Chi Hỏa lập tức bao phủ đại viên Tân gia.

"Làm như vậy đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận