Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1205 - Mục đích thật sự của Giám Sát Thánh Điện!

. . . .

Tất cả mọi người có chút sững sờ nhìn nam tử áo trắng đột ngột xuất hiện này.

Tiện tay liền hóa giải công kích của điện chủ Giám Sát Thánh Điện Điện?

Thiên Dương điện chủ cùng với Nam Tòng Ẩn, Hà Thượng Khách nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều trầm xuống.

Hạo Thiên Thần Chủ thở phào nhẹ nhõm.

Nếu hắn đã đến, như vậy không cần lo lắng nữa, hiện tại nên lo lắng ngược lại là người Giám Sát Thánh Điện...

Đám người Diệp Thu Bạch vội vàng khom người nói: "Sư tôn."

Sư tôn?

Toàn bộ giới vực vĩ độ cao, dù bảy thế lực cấp Thần Chủ hay cường giả như Thiên Dương điện chủ đều phải tôn kính gọi một tiếng "tiên sinh".

Cảm nhận được địch ý của Lục Trường Sinh, tiên sinh cũng trực tiếp nói rõ mình đứng ở phe nào.

Ván này bố trí rất lớn, Lục Trường Sinh cảm thấy thật đau đầu.

"Thật đáng tiếc, có chút quan hệ nhưng không cần lo lắng, ta cũng tới ngăn cản hắn."

Lúc này tiên sinh đi tới nhìn Lục Trường Sinh, mỉm cười nói: "Lục đạo hữu tới?"

"Vậy ngươi nhanh lên, vừa vặn cho ta có thời gian bố trí một chút."

Tất cả người Ma Vương Vực, kể cả Ma Kỷ đều sửng sốt.

"Bất quá đạo hữu khoan hẵn ra tay, để cho ta nói chuyện với hắn một chút?"

Lục Trường Sinh nhìn tiên sinh, buồn bực nói: "Sao ngươi lại ở đây?"

Người này chính là sư tôn của bọn họ?

Tiên sinh cũng có chút bất đắc dĩ, nói:

Bố trí cái gì?

Nhìn nam tử áo trắng dám nói chuyện với tiên sinh như vậy, tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Đương nhiên bố trí trận pháp, lỡ như đàm phán không tốt nhất định là phải đánh, còn phải đề phòng đối phương đào tẩu.

Lục Trường Sinh khoát tay áo nói:

Tiên sinh kinh ngạc.

"Ta biết ngươi có ý gì, nhưng ý nghĩ của ngươi không thể thực hiện."

"Thiên Dương, ngươi cũng nghe được."

Tiên sinh có chút phẫn nộ nói:

Mà người Giám Sát Thánh Điện nghe mà sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Khi đó Phàm nhân giới chỉ còn trên danh nghĩa."

Tiên sinh nghe xong đành phải bất đắc dĩ gật đầu.

Hồng Anh xen vào nói:

Thì ra là muốn đưa người Phàm nhân giới vào trong Phù Sinh Đồ?

Nghe đến đây, người hiểu rõ nội tình đều hiểu vì sao Giám Sát Thánh Điện không tiếc bại lộ thực lực của mình, từ thái độ trung lập chuyển sang cướp đoạt Phù Sinh Đồ.

Chẳng lẽ nam tử áo trắng này thật sự nhận định mình có thể lưu lại toàn bộ bọn họ?

"Khả năng dung nạp của Phù Sinh Đồ có hạn, cho dù với thực lực của ngươi cũng không có khả năng thu tất cả người ở Phàm nhân giới vào trong!"

"Huống hồ vì sao khi đó các Nhân Tổ và các Thần Đế phải liều mạng chống đỡ Tà Ma Vực? Vì sao biết rõ phải chết cũng dũng mãnh chiến đấu?"

"Nếu như ngay cả Phàm nhân giới đều bị đối phương hủy diệt chiếm lĩnh, vậy sống sót núp bên trong Phù Sinh Đồ cũng có ý nghĩa gì đâu?"

Tiên sinh quay đầu nhìn về phía Thiên Dương điện chủ, khuyên nhủ:

Lục Trường Sinh cũng tò mò nhìn qua, ý đồ của bọn họ rốt cuộc là gì?

"Không thử thì làm sao biết? Phàm nhân giới hiện tại cũng chỉ có thể đập nồi dìm thuyền."

Thiên Dương điện chủ chuyển ánh mắt đến tiên sinh, nói:

"Với thực lực của ngươi, dù khống chế Phù Sinh Đồ cũng không thể bỏ nhiều người như vậy vào."

Thiên Dương lại lạnh nhạt nhìn thoáng qua Hồng Anh, thản nhiên nói:

"Ai nói lão hủ muốn đưa tất cả mọi người vào trong Phù Sinh Đồ?"

Nghe đến đây, mọi người nhíu mày, sắc mặt Ninh Trần Tâm trầm xuống!

Chỉ nghe Thiên Dương điện chủ không chút để ý nói:

"Tiến vào Phù Sinh Đồ là để bảo lưu sinh lực của Phàm nhân giới, sau một thời gian phải dẫn dắt người Phàm nhân giới ngóc đầu trở lại đoạt lại Phàm nhân giới."

"Như vậy, người bình thường không có thiên phú tự nhiên không có tư cách tiến vào."

Sắc mặt tiên sinh khẽ biến.

"Nói như vậy ngươi mặc kệ phàm nhân? Mặc kệ những người tu đạo không có thiên phú nhưng vẫn đang cố gắng tiến lên?"

Đây chính là thói hư tật xấu của đám tu sĩ cao cao tại thượng này.

Bởi vì hắn thấy khi Thiên Dương điện chủ nói ra lời này, tuyệt đại đa số cường giả đều gật đầu.

Sắc mặt Ninh Trần Tâm có chút bi ai.

"Nếu bọn họ sinh ra dưới sự che chở của chúng ta, vào thời khắc mấu chốt tự nhiên cũng phải làm hết tác dụng của mình."

"Lão hủ đề nghị vứt bỏ suy nghĩ ngây thơ này, vì sao phàm nhân có thể sinh hoạt ở mảnh địa giới này, nếu như cường giả chúng ta chết đi, không phải bọn họ sẽ bị nô dịch hoặc bị chém giết?"

Thiên Dương điện chủ nhìn Ninh Trần Tâm, thản nhiên nói:

Đột nhiên Ninh Trần Tâm tiến lên trước một bước, gánh uy áp cường đại tới phía trước tiên sinh.

Tiên sinh kinh ngạc nhìn thoáng qua Ninh Trần Tâm.

Lục Trường Sinh thì thầm thở dài, hắn hiểu rõ cách làm này đã chạm đến nghịch lân của tiểu tử ngốc Ninh Trần Tâm.

Quên đi, dù sao cũng đến chùi đít rồi.

Để cho tiểu tử ngốc này phóng thích một chút, dù sao lời lão già Thiên Dương này nói cũng không thuận tai lắm.

Nghĩ tới đây, hắn phất phất tay đưa một luồng khí tức vào trong cơ thể Ninh Trần Tâm, uy áp chung quanh lập tức biến mất!

Ninh Trần Tâm nhìn chằm chằm Thiên Dương điện chủ, gằn từng chữ nói:

"Mạng phàm nhân thì không phải là mạng sao?"

"Ngươi làm như vậy, không phải để cho hàng trăm triệu sinh linh đều lâm vào tuyệt vọng sao?"

"Lão hủ cho rằng cách làm này mới là bảo lưu căn cơ của Phàm nhân giới ở mức lớn nhất!"

Thiên Dương điện chủ lập tức phản bác:

Tiên sinh tức giận nói.

"Ngươi đang tổn hại căn cơ Phàm nhân giới!"

"Tự nhiên, từ xưa đến nay kẻ yếu đều nhẫn nhục chịu đựng, không có quyền lựa chọn, không có thiên phú tự nhiên cũng không thể tiến vào Phù Sinh Đồ."

Thiên Dương điện chủ gật gật đầu, thản nhiên nói:

Sinh mệnh không là gì trong mắt bọn họ.

Tiên sinh vỗ vỗ bả vai Ninh Trần Tâm, ánh mắt có sự thưởng thức.

Sau đó nhìn về phía Thiên Dương điện chủ, nói:

"Ngươi thật sự muốn cướp đoạt Phù Sinh Đồ?"

Đây là cơ hội cuối cùng tiên sinh cho Thiên Dương điện chủ.

Thiên Dương điện chủ không chút do dự gật đầu nói:

"Vì Phàm nhân giới, đây là việc lão hủ nhất định phải làm."

Tiên sinh lắc đầu.

"Quả nhiên là tẩu hỏa nhập ma."

Sau đó liền lui tới bên người Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh hỏi: "Nói xong rồi?"

Tiên sinh gật đầu: "Nói xong rồi."

Thấy thế, Lục Trường Sinh bước ra một bước tới trước mặt Thiên Dương điện chủ, cười nói:

"Tuy rằng chủ ý của ngươi là vì tốt cho Phàm nhân giới, bất quá lại trộn lẫn rất nhiều tư tâm."

Thiên Dương điện chủ hiên ngang lẫm liệt nói:

"Cho dù như vậy thì cũng là con đường duy nhất cứu vớt Phàm nhân giới."

"Ngày sau Phàm nhân giới sẽ hiểu được cống hiến của lão hủ."

Lục Trường Sinh lắc đầu cười quét một nhìn Diệp Thu Bạch cùng các đệ tử.

"Phàm nhân giới sẽ như thế nào, nói thật ta cũng không quá quan tâm, ta chỉ quan tâm hai chuyện."

"Chuyện thứ nhất, có thể an ổn sống qua ngày hay không?"

"Hiển nhiên nếu Phàm nhân giới bị diệt vong, cuộc sống an ổn của ta cũng chấm dứt. Dù sao cũng quen rồi, người luôn nhớ người cũ, không muốn dọn đi nơi khác."

"Còn có chuyện thứ hai, con người ta luôn luôn bênh vực đệ tử... Huống hồ hình như ngươi cũng không phải là đối thủ của ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận