Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1577: Không thích hợp, cực kỳ không thích hợp!

Tại chủ phong của Kỳ Lân tộc.

Nơi này không có sự đề phòng nghiêm ngặt như trong tưởng tượng, cũng không có cảnh đi mười bước lại gặp một trạm canh gác hay cảm giác áp lực chủng tộc.

Dựa theo câu nói của tộc trưởng Kỳ Lân tộc.

Tại Ma Thú đại lục, không ai có thể đột phá hàng rào phòng ngự của tộc ta, nếu có kẻ đánh lên chủ phong vậy đó nhất định là kẻ trong tộc.

Nếu như vậy, ai trong tộc có thể giết được kẻ đó thì vị trí tộc trưởng Kỳ Lân tộc này cũng sẽ giao cho đối phương.

Đây là sự tự tin đến mức nào?

Đồng thời cũng thể hiện rằng dòng chính của Kỳ Lân tộc đều là những kẻ có trái tim quyết đoán sắt đá đến cỡ nào và cũng tàn nhẫn ra sao.

Mạnh được yếu thua, kẻ thích nghi được mới có thể sống sót.

Kỳ Ngộ quỳ một chân trên đất, cúi đầu nói: "Phụ thân, ta đã trở về."

Kỳ Ngộ không ngạc nhiên.

Trên giường đó, một nam nhân khôi ngô cao lớn có râu quai nón, để trần thân trên đang khoanh chân ngồi trên đó.

Bên cạnh Kỳ Ngộ, một nam tử mặc áo giáp màu đỏ lạnh nhạt nói: "Lần này nhị đệ trở về hình như có dẫn theo vài tên nhân tộc? Ngươi cũng biết Kỳ Lân tộc ta không chào đón Nhân tộc."

Lúc này, tại một bình nguyên trên đỉnh núi chủ phong.

Tộc trưởng Kỳ Lân tộc cũng nhìn Kỳ Ngộ, mặt lộ vẻ không vui nhưng không nói gì.

Đây chính là thiết luật của giới tu đạo, ở đâu cũng vậy.

Tai mắt của Kỳ Xuyên trải rộng khắp mỗi ngọn núi trong lãnh địa Kỳ Lân tộc.

Nơi này không có cung điện vàng son lộng lẫy, càng không có phòng ốc mang khí chất ẩn thế cao nhân. Ở đây chỉ có một cái giường đá dùng để khoanh chân tu luyện, xung quanh có những giá sách to lớn và trên đó đặt đầy những quyển trục.

Nhưng tại Kỳ Lân tộc, điều luật này càng thêm cứng rắn hơn, tàn khốc hơn một chút.

"Ta không mù." Kỳ Lân tộc trưởng đáp.

Dù sao Thú tộc ở Ma Thú đại lục đều khinh thường làm bạn với Nhân tộc.

Nam nhân nhìn hai người trước mặt với vẻ lạnh lùng.

Bọn họ cho rằng Nhân tộc đều là một đám giả nhân giả nghĩa, chỉ biết lợi dụng đâm sau lưng người khác.

Chỉ sợ ngay khi bọn họ vừa mới bước vào phạm vi thế lực của Kỳ Lân tộc thì đã có tộc nhân báo cáo cho Kỳ Xuyên biết.

Trước khi trở về, Kỳ Ngộ cũng đã biết chắc chắn Kỳ Xuyên sẽ ra tay từ chỗ phụ thân.

Tộc trưởng Kỳ Lân tộc khẽ gật đầu nói: "Nếu như là thế thì chuyện ngươi dẫn Nhân tộc đến Kỳ Lân tộc chúng ta coi như bỏ qua."

Kỳ Ngộ gật đầu cười nói: "Bên trong Đăng Thần di tích, bọn họ có sự cộng hưởng với thiên côn của Sơn Hải Kinh. Mặc dù không chiếm được nhưng chắc chắn họ có thể trợ giúp chúng ta trong việc tìm kiếm địa côn Sơn Hải Kinh."

Giúp chúng ta?

Kỳ Ngộ đứng dậy, không chút hoang mang mà nói: "Đúng thế, nhưng bọn họ có khả năng đặc biệt."

Tộc trưởng phất tay.

Cho nên hắn đã sớm nghĩ cách ứng phó.

Nhưng mà... Tuy nói là nữ nhân, nhưng dáng vẻ và tướng mạo lại vô cùng khôi ngô.

Sau khi hai người rời đi, có một nữ tử xuất hiện trước mặt tộc trưởng Kỳ Lân tộc.

Kỳ Ngộ rời đi.

"Khả năng đặc biệt?" Kỳ Xuyên nhíu mày.

Bỏ từ "chúng ta" đi thì đúng hơn!

Kỳ Xuyên ngoài cười nhưng trong không cười, vỗ vỗ vai Kỳ Ngộ rồi nhanh chóng rời đi.

Thấy thế, Kỳ Ngộ cũng nhìn tộc trưởng rồi chắp tay nói: "Phụ thân, nếu không còn chuyện gì thì ta cũng đi trước đây."

Nghe vậy, không chỉ Kỳ Xuyên mà ngay cả trong mắt của tộc trưởng Kỳ Lân tộc cũng lóe lên tia sáng.

Nhìn dáng vẻ này của Kỳ Xuyên, Kỳ Ngộ cười nói: "Đại ca, dù sao cứ tìm kiếm lung tung không manh mối như vậy chung quy lại cũng không có hiệu quả. Bây giờ ta đi ra ngoài một chuyến tìm những người này về hẳn là có thể giúp chúng ta."

Dù sao, tộc trưởng Kỳ Lân tộc đã từng hạ lệnh, trong số hai người bọn họ, ai có thể lấy được địa côn Sơn Hải Kinh trước thì người đó sẽ là người thừa kế vị trí tộc trưởng.

Trong mắt Kỳ Xuyên thì dấy lên sóng gió cuồn cuộn, có vẻ không bình tĩnh lắm.

Trên mặt có hai vết sẹo lớn, kéo dài từ trán xuống đến cằm.

Nữ nhân kia lạnh lùng nói: "Cần ta đi điều tra không?"

Tộc trưởng vẫy tay nói: "Không cần, để bọn chúng tự tranh đấu với nhau đi."

"Có lẽ Kỳ Ngộ và Kỳ Xuyên đã âm thầm tranh đấu nhiều lần, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"

Tộc trưởng cười lạnh nói: "Nếu huynh đệ mình mà còn đấu không lại thì còn nói gì đến chuyện tiếp nhận vị trí này của lão tử?"

"Nhưng cuộc tranh đấu của bọn chúng đã chuyển dần từ công khai sang âm thầm khiến cho ta hơi khó chịu. Từ khi nào mà chúng trở nên giống đám Nhân tộc giả mù sa mưa như vậy rồi?" Tộc trưởng vô cùng bực bội.

Đối với Thú tộc mà nói, không phục thì cứ đánh chứ bọn họ khinh thường chuyện ám hại sau lưng.

Đây mới chính là bản tính của Thú tộc.

Nữ nhân lạnh nhạt nói: "Biết chút mưu kế cũng tốt, có những lúc chỉ dựa vào sức lực cũng không được. Có thực lực không đáng sợ, đáng sợ chính là có đầu óc... Mà đáng sợ hơn nữa là vừa có thực lực vừa có đầu óc."

Không sai, chính là do Lục Trường Sinh làm.

Lạc Chu nói: "Mà là người của chúng ta không thể tìm được vị trí cụ thể của Phàm Nhân giới. Giống như không gian tiết điểm đến nơi đó bị rối loạn."

"Không phải không thể xâm nhập được."

Kỳ Xuyên nhíu mày: "Chỉ là một Phàm Nhân giới mà không xâm nhập được?"

Lạc Chu cười khổ nói: "Lão đại, chuyện này cũng không còn cách nào khác. Bọn họ là người của Phàm Nhân giới, nhưng mà người mà chúng ta phái ra... Lại căn bản không thể xâm nhập vào Phàm Nhân giới để điều tra thông tin được."

Hắn lắc lắc quyển trục trong tay, nhìn thuộc hạ nói: "Chỉ có chừng này thông tin thôi sao?"

"Lão đại, đây là thông tin chi tiết về ba tên Nhân tộc kia."

Trước đó chỉ được nghe báo cáo chứ chưa kịp điều tra.

Nhưng mà có thể trong vòng hai canh giờ ngắn ngủi mà điều tra được cặn kẽ như vậy, không thể không nói Kỳ Xuyên có thủ đoạn rất đáng gờm.

Kỳ Xuyên nhận lấy quyển trục.

Phía trên ghi lại thành tích của Tiểu Hắc, Thạch Sinh và Mục Phù Sinh tại trận giao lưu thi đấu học viện Lục giới, đồng thời cũng có một vài chuyện lúc bọn họ ở Hỗn Linh học viện.

Những mối quan hệ của bọn họ cũng được ghi ở trên đó.

Ví dụ như Mục Phù Sinh có quan hệ mập mờ với đệ nhất mỹ nhân của Hỗn Độn giới.

Nhưng mà...

Kỳ Xuyên nhíu mày, thông tin trên quyển trục có thể nói là ít đến đáng thương.

Trở lại trong đại điện, Kỳ Xuyên ngồi lên vị trí cao nhất, bên dưới có tộc nhân đưa quyển trục đến trước mặt hắn.

Sơn phong của Kỳ Xuyên.

Tộc trưởng lại lắc đầu: "Thôi quên đi, ngươi cứ đánh không được."...

Nữ nhân nhìn tộc trưởng rồi nói: "Ta đánh với ngươi."

Tộc trưởng không nhịn được mà phất tay áo nói: "Cứ thăm dò mãi mà không ra tay đánh một trận, khiến cho lão tử phải ngồi ở vị trí này thật lâu. Ta còn muốn xông pha tu luyện bên ngoài để tìm mấy lão già kia đánh nhau nữa."

"Được rồi được rồi, bớt nói mấy chuyện này với ta đi."

Vẻ mặt Kỳ Xuyên hơi kinh ngạc, nói: "Vậy còn Thính Phong Các thì sao?"

"Đây chính là thông tin mua từ Thính Phong Các với giá cao."

"Không phải Hỗn Độn giới đang có một thế lực tình báo mới nổi đang cạnh tranh với Thính Phong Các sao... Là Ám Vực kia, chẳng lẽ bọn họ cũng không có tình báo?"

Lạc Chu bất đắc dĩ lắc đầu: "Trước đó đã thông qua mạng lưới quan hệ mà tìm được tai mắt của Ám Vực. Thế nhưng sau khi bọn họ nghe được là muốn hỏi thông tin về những người này thì dứt khoát trực tiếp bỏ cọc mua bán này luôn."

Không thích hợp!

Cực kỳ không thích hợp!

Kỳ Xuyên nhíu mày.

Có vẻ ba người kia có thân phận không tầm thường ở Phàm Nhân giới.

Không chỉ không xâm nhập vào được, mà ngay cả Thính Phong Các cũng chỉ thu được chừng đó thông tin.

"Đi." Kỳ Xuyên phất tay áo, Lạc Chu thấy thế thì chuẩn bị rời đi.

Thế nhưng dường như Kỳ Xuyên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, gọi Lạc Chu lại và nói: "Đúng rồi, có khách đến thì đương nhiên nên chiêu đãi một chút, tổ chức một buổi yến tiệc ở đây đi."

Lạc Chu hơi sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng hiểu ý, gật đầu nói: "Ta sẽ đi làm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận