Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 928 - Phương Khung ra sân

. . . .

Tiên Đế nhìn thấy Lục Trường Sinh đột nhiên bạo nộ.

Liền do xét tình huống, sau khi dò xét tiền căn hậu quả thì không khỏi bật cười.

Đúng thật, Lục Trường Sinh là một người cực kỳ cẩn thận, không thích bị đến trói buộc.

Đệ tử nói ra lời thế này không khác gì đặt Lục Trường Sinh trên lửa để nướng.

Cũng khó trách Lục Trường Sinh đột nhiên thất thố. . . . . . .

Người thủ sơn nghe Tiểu Hắc uy hiếp lẳng lặng nhìn hắn, ngay sau đó bật cười.

"Thật sự rất lâu rồi không có bị tiểu bối chỉ mặt uy hiếp."

Lúc sau.

Tất cả đều thông qua.

"Ta thích bộ dạng kiệt ngạo khó thuần phía trước của ngươi hơn."

Trước ánh mắt chăm chú của đám người Khâu Tĩnh.

"Đa tạ tiền bối."

Một hai phải tìm điểm nào ngoài ý.

"Được rồi, ngươi thông qua."

Điều này cũng không có khiến cho bọn họ cảm thấy bất ngờ, ngoài ý muốn.

Thấy thế, người thủ sơn bật cười nói:

Tiểu Hắc gật gật đầu, chắp tay nói:

Đám người Diệp Thu Bạch lần lượt nối nhau ra trận.

Mấy loại lực lượng này hiếm khi có người tu luyện.

Nghe vậy, Tiểu Hắc cũng vò đầu cười.

Trong đó, phương pháp tu luyện tinh thần chi lực cũng đã sớm thất truyền, dù có thể tu luyện cũng chỉ là da lông.

Dù sao trước đó nhóm người này đã đã triển lộ thực lực của bản thân.

Vậy đó chính là tinh thần chi lực của Thạch Sinh, Nho đạo của Ninh Trần Tâm, Đế vương khí và luân hồi chi lực của Hồng Anh.

"Trước đó Phương Khung này bị Tiên Cung các ngươi từ chối đi?

Chỉ còn lại một mình Phương Khung đứng trước mặt người thủ sơn.

Khâu Tĩnh nhíu mày, nói:

Hiện giờ.

"Xin tiền bối chỉ giáo."

Không giống như Thạch Sinh, vừa ra tay thì đan điền liền có thể hóa thành sao trời!

"Ngươi ra tay trước đi."

Ngay sau đó nói:

Người thủ sơn nhìn về phía Phương Khung, khẽ cau mày, thần sắc hơi ngưng trọng, tựa như suy tư gì đó.

Người nên bị đào thải đã bị đào thải.

"Rốt cuộc như thế nào cứ nhìn xem liền hiểu rõ."

Đám người Diệp Thu Bạch cũng nhìn Phương Khung, bọn họ cũng không rõ rốt cuộc Phương Khung am hiểu cái gì, thực lực đạt tới trình độ nào.

Chỉ thấy Phương Khung chắp tay đối với người thủ sơn, nói:

Phía sau, Hàn Lộ hiển nhiên có nghe được lời mấy người Tiên Cung đối thoại trước đó, ánh mắt nhìn về phía Phương Khung có chút hứng thú, nói:

Bọn họ làm sao mà biết.

Hải Lâm cùng Lý Hiểu đều cười khổ lắc đầu.

Nhưng mà vì sao hiện tại hắn lại có thể bắt được danh ngạch tiến vào Tiên Duyên Thông Thiên Sơn đây?"

Nghe vậy, Phương Khung gật đầu, chợt bay thẳng về phía người thủ sơn!

Trong quá trình vọt tới, làn da của Phương Khung bắt đầu có ngân quang lập lòe!

Nhìn thấy cảnh này.

Hải Lâm cùng với Lý Hiểu đều hơi sửng sốt.

"Thể tu sao?"

Khâu Tĩnh khẽ nhíu mày, hắn nhìn ra được tựa hồ cũng không phải đơn giản là thể tu.

Dương Phong thì lại kinh ngạc nói:

"Bên trong thân thể có hơi thở trận pháp?"

Vì Dương Phong là một người chủ tu trận pháp cho nên hắn rất nhạy cảm đối với trận pháp, phát hiện nhanh chóng hơn những người khác.

"Trực tiếp dùng toàn lực."

Vì thế nói:

Chẳng qua người thủ sơn môn lại muốn kiến thức một chút xem Phương Khung đã tu luyện tới mức độ nào.

Ở trong mắt người thủ sơn môn, thiên phú của Phương Khung bại lộ, khi biết hắn có thể chất lấy thân làm trận thì đã cho hắn tư cách tiếp tục hướng về phía trước.

"Lại đến."

Chỉ nghe người thủ sơn môn lắc lắc tay, nhìn về phía Phương Khung cười nói:

"Thú vị, thời đại này thế mà xuất hiện thể chất này."

Ngay sau đó, người thủ sơn cũng nghênh đón Phương Khung.

Hắn tung ra một quyền.

Phương Khung thấy thế, không hề sợ hãi, thần sắc kiên nghị đồng dạng tung ra một quyền!

Hai nắm tay giao nhau trong không gian!

Oanh!

Chỉ trong chớp mắt, một tiếng gầm rú to lớn vang vọng khắp sườn núi.

Đồng thời Phương Khung cũng bị đẩy lui mấy thước.

Người thủ sơn môn vẫn vững như Thái sơn đứng yên tại chỗ.

"Lấy thân là trận?"

Thời điểm người thủ sơn nhìn thấy một màn này, thần sắc hơi kinh hãi.

Sao có thể xuất hiện trong một cơ thể chứ?

Phải biết rằng trận pháp vốn thông qua thuyên chuyển thiên địa quy tắc chi lực, dùng trận kỳ làm vật dẫn, người bày trận làm môi giới.

Bên trong thân thể lại có hơi thở trận pháp.

Chỉ là tình huống thế này, Dương Phong chưa từng nghe nói qua bao giờ.

Phương Khung hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó gật gật đầu.

Chỉ thấy trên tay Phương Khung lại có thêm một quyển trục.

Quyển trục trông thường thường không có gì lạ.

Nhưng khoảnh khắc Phương Khung mở quyển trục ra thì một lực lượng tràn ngập hơi thở hủy diệt đột nhiên bùng nổ!

Từng luồng hơi thở bùng nổ cũng không có tiết ra ngoài mà trực tiếp dũng mãnh tiến vào trong thân thể Phương Khung.

Thấy một màn như vậy.

Rốt cuộc Dương Phong cũng ngồi không yên!

Ngay cả Khâu Tĩnh cũng nhìn ra được một ít manh mối, sắc mặt có chút kinh sợ!

Hơi thở hủy diệt vừa mới bùng nổ không thể nghi ngờ đều là một trận pháp!

Tuy rằng trận pháp trong trạng thái không hoàn toàn triển khai.

Nhưng mà hơi thở hủy diệt từ bên trong truyền ra lại làm cho bọn họ cảm thấy chấn động!

Hủy diệt hết thảy, hết thảy đều không còn sót lại chút gì.

Không sai, trận pháp thứ nhất bên trong Thánh Trận Thiên Quyển chính đó là một sát trận.

Khi Phương Khung hấp thu lực lượng từ một sát trận vào trong cơ thể.

Ngân quang trên thân thể càng nở rộ!

Vận dụng Thánh Trận Ngục Thể Công khiến cho một phần uy lực của sát trận được thêm vào trong thân thể Phương Khung.

Người thủ sơn nhìn thấy một màn này, khẽ gật đầu:

"Tuy rằng cách lấy thân làm trận còn kém nhiều, bất quá với cảnh giới bây giờ của ngươi mà có thể tu luyện đến một bước này, đủ để thuyết minh ngươi thích hợp con đường này."

"Bất quá trận pháp của ngươi thật sự khiến cho ta cảm thấy có chút tò mò."

Dứt lời, người thủ sơn lại chủ động vọt về phía Phương Khung!

Phương Khung thấy thế không có sợ hãi chút nào.

Thần sắc bình đạm, ánh mắt kiên nghị.

Chân phải bỗng nhiên bước một bước, mặt đất chấn động!

Một cỗ năng lượng màu xám từ thân thể tản ra.

Cùng lúc đó.

Thân thể Phương Khung giống như đạn pháo, trong nháy mắt liền đi tới trước mặt người thủ sơn.

Ngay sau đó tung ra một quyền!

Trên nắm tay có một cỗ lực lượng màu xám không ngừng du đãng.

Khi Phương Khung tung ra một quyền thì cỗ năng lượng màu xám ngưng tụ thành một cái đầu sói thật lớn há miệng cắn về phía nắm tay của người thủ sơn môn.

Ánh mắt người thủ sơn môn khẽ động.

Khoảnh khắc hai nắm tay va chạm.

Đầu sói trực tiếp dọc theo cánh tay của người thủ sơn môn dũng mãnh cắn tới thân thể!

Người thủ sơn thấy thế, nắm tay run lên.

Năng lương màu xám bị hắn khắc chấn bay ra bên ngoài cơ thể.

Đồng thời hắn còn tiến thêm một bước.

Phương Khung chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng to lớn ập đến!

Hắn kêu lên một tiếng rồi không ngừng lui về phía sau.

Bất quá tiếng người thủ sơn cũng vang lên.

"Được rồi, ngươi thông qua."

Phương Khung đứng vững, chắp tay với người thủ sơn môn.

Sau đó đi về phía mấy người Thảo Đường.

Người thủ sơn tiến vào bên dưới vách núi, giơ một ngón tay điểm tới.

Tức khắc vách đá biến mất.

Một con đường bị sương mù dày đặc phủ kín xuất hiện.

Hiển nhiên đây là cong đường đi thông lên đỉnh núi.

Làm xong hết thảy, người thủ sơn môn lại ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần như ban đầu.

Chờ đợi người tiếp theo có danh ngạch tiến đến nơi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận