Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 147 - Tiểu Hắc điên cuồng

Ở một nơi khác.

Tiểu Hắc và Ninh Trần Tâm đều đang tiến vào di tích truyền thừa.

Hồng Anh thì tiếp tục hướng vào chỗ sâu của bí cảnh.

Nói đến Tiểu Hắc.

Giờ phút này hắn đã vào trong đại điện truyền thừa.

Chỉ thấy lọt vào trong tầm mắt là cảnh tượng như luyện ngục vô bờ.

Trên không trung, có mây đen giăng đầy, lôi đình cuồn cuộn.

Lôi đình rít gào, lôi long gào thét tung hoành.

Sau đó nhìn Tiểu Hắc rồi nói: "Tuy rằng không biết ngươi là người phương nào, nhưng có thể đi đến nơi này, hẳn cũng là đệ tử của một vị đại năng ẩn thế đi."

Nhưng hắn nghĩ là bọn họ khôn đánh lại sư tôn của mình.

Thân thể nam tử loáng thoáng có màu đồng.

Hắn không biết thực lực của Lục Trường Sinh và mấy đại năng ngoại giới kia chênh lệch thế nào.

Tiểu Hắc cũng thông qua khảo nghiệm đi tới nơi đây.

Thấy Tiểu Hắc không có trả lời.

Trên mặt đất là vô số vết rách kéo dài từ trái sang phải, phải sang trái.

Trong mắt sư huynh, sư tỷ hay trong mắt hắn.

Bên cạnh hắn có một nam tử cởi trần, đứng ôm ngực.

Trong vết rách có dung nham chậm rãi chảy, khí nóng bốc ngùn ngụt, bỏng cháy cả không gian, trông có cảnh vật có chút vặn vẹo!

Tiểu Hắc gãi gãi đầu, chất phác cười cười.

Giờ khắc này.

Khuôn mặt hắn lạnh lùng, nhìn cảnh tượng trước mắt nói: "Xem ra đây là nơi truyền thừa."

Mặt đất của luyện ngục vô bờ này bắt đầu run rẩy.

Sư tôn Lục Trường Sinh có thực lực sâu không lường được.

Nam tử cao lớn cũng không nói thêm gì.

Cùng lúc đó.

Sinh ra một vực thẳm sâu không thấy đáy.

Một đám cự thú dung nham đứng trên mảnh đất luyện ngục này.

Giống như thiên địa sắp sụp đổ.

Từng con cự thú đều hướng về phái hai người Tiểu Hắc mà rống to.

Mặt đất rung động kịch liệt.

Không gian đều đang run rẩy.

Tiếng rống rung trời.

Rống!

Trong mắt hai người Tiểu Hắc, mặt đất đầy vết nứt tràn ngập dung nham lại chậm rãi phân thành hai!

Tựa như đội quân.

Không biết bao nhiêu là đầu thú!

Giờ phút này.

Trông giống như vực sâu nối đến Cửu U.

Theo những bọt khí nóng rực nổ tung, có từng con thú to ngưng tụ từ dung nham xuất hiện.

Bề mặt dung nham không ngừng sủi bong bóng khí rồi bong bóng lại nổ tung.

Dung nham trong những vết nứt bắt đầu sôi trào!

Thấy cảnh này, nam tử cao lớn nhếch miệng cười: "Xem ra, khảo nghiệm đã bắt đầu."

Nói xong liền khiêu khích liếc nhìn Tiểu Hắc, nói: "Chúng ta so đi, xem ai có thể giết sạch đám quái vật dung nham này trước?"

Trong mắt Tiểu Hắc cũng xuất hiện chiến ý, gật gật đầu.

Trong tiềm thức của Tiểu Hắc.

Chỉ có hai chữ, đó là chiến đấu!

Cũng có thể nói là chém giết...

Hai người đồng thời nhảy xuống.

Vọt về phía một đám cự thú dung nham!

Hai người đều là thể tu, cũng không có vận dụng bất kỳ lực lượng nào ngoại trừ lực lượng thân thể!

Hơn nữa, càng lúc càng nhanh!

Quyền lên quyền xuống đều đánh nát một con cự thú dung nham!

Phát hiện hắn giống như một người không có việc gì người, đã nhảy vào đám cự thú dung nham.

Nam tử cao lớn quay đầu nhìn về phía Tiểu Hắc.

Nhưng mà nam tử cao lớn có vẻ miễn cưỡng lắm mới chịu được sự rèn luyện này.

Sau đó dung nham dung nhập vào trong cơ thể hắn để rèn.

Thân thể cũng nứt theo, hóa thành vô số mảng dung nham.

Nhưng dung nham lại không có rơi rụng trên mặt đất mà theo cánh tay Tiểu Hắc dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Tiểu Hắc có thể cảm nhận được sau khi dung nham chui vào trong cơ thể thì kinh mạch và thân thể đều đang bị dung nham ăn mòn!

Dung nham đang rèn luyện thân thể!

Chỉ là có chút đau.

Đương nhiên so với niết bàn chi hỏa thì chút đau đớn này không khiến Tiểu Hắc e ngại.

Ở phía bên kia.

Nam tử cao lớn lại kêu rên.

Hắn cũng đánh nát một con cự thú dung nham.

Đầu cự thú dung nham vỡ ra trong chớp mắt!

Một quyền dừng ở trên đầu cự thú dung nham.

Đã thể hiện ra sự khủng bố cũa một quyền này!

Không có bất kỳ điểm đặc biệt nào nhưng cơ bắp căng phồng, gân xanh nổi lên cùng với không gian nơi nắm tay lướt qua không ngừng chấn động!

Nhìn đơn giản tự nhiên.

Tiểu Hắc tựa như mãnh thú thoát vây, vọt tới một con cự thú dung nham ở gần, giơ nắm tay tung một quyền!

Chiến ý trong mắt Tiểu Hắc cũng càng lúc càng dày đặc hơn.

Trên mặt hắn còn xuất hiện nụ cười điên cuồng!

Sắc mặt nam tử cao lớn trở nên khó coi.

Nam tử trông chất phác có cường độ thân thể đủ để chịu đựng thống khổ thế này?

Nam tử cao lớn cắn chặt răng.

Hắn không cam tâm yếu thế, chịu đựng sự đau nhức mà tiếp tục hướng tới đám cự thú dung nham.

Tiếp tục chiến đấu!

Trong luyện ngục vô biên, Tiểu Hắc xung phong liều chết tung hoành trong bầy cự thú dung nham.

Chiến ý lượn lờ quanh thân, có ma khí bốc lên!

Hắn như một ma thần vô thượng giáng thế, muốn tàn sát hết tất cả!

Mỗi một con cự thú dung nham bỏ mình đều sẽ có lực lượng giúp Tiểu Hắc rèn luyện thân thể.

Giờ phút này, bề mặt cơ thể Tiểu Hắc đã nổi từng đường hoa văn ngọn lửa.

Tinh hoa của dung nham dung nhập vào trong hoa văn ngọn lửa, hoa văn càng sáng hơn, càng nóng hơn.

Nhiệt độ quanh thân Tiểu Hắc càng lúc càng cao.

Giờ phút này, gương mặt nam tử cao lớn đã bắt đầu vặn vẹo.

Dung nham nhập vào trong cơ thể, rèn luyện thân thể mang đến chỗ tốt rất lớn nhưng cũng kèm theo thống khổ mà người thường khó có thể chịu đựng!

Con đường của thể tu là một con đường gian nan thống khổ.

Rất ít người có thể tu luyện đến mức tận cùng.

Nhưng một khi rèn luyện thân thể tới mức cực hạn thì linh hồn sẽ bất diệt, thân thể sẽ bất tử!

Một quyền có thể làm vạn tiên cúi đầu!

Nam tử cao lớn lại nhìn sang Tiểu Hắc, thấy tốc độ của Tiểu Hắc không hề chậm lại chút nào.

Ngược lại dùng tốc độ càng nhanh hơn thâm nhập vào luyện ngục vô biên!

Lúc này.

Đột nhiên có dị biến.

Một khe dung nham trước mặt Tiểu Hắc bạo động!

Từng luồng dung nham không ngừng hội tụ.

Một con cự thú lớn hơn mấy con trước mấy lần chậm rãi thành hình!

Bốn chân đạp trên mặt đất, hướng về phía Tiểu Hắc mà gào rống!

Từng trận sóng âm lan tới!

Ngay sau đó bốn chân chuyển động vọt về phía Tiểu Hắc!

Giờ phút này, Tiểu Hắc đã nhập ma.

Hiện giờ trong mắt hắn đã không có đối thủ mạnh yếu.

Cũng sẽ không bởi vì đối thủ mạnh hơn mà cảm thấy sợ hãi!

Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm.

Đó là xé địch nhân trước mắt thành mảnh nhỏ.

Tiểu Hắc thấy thế điên cuồng cười to, chân dậm mặt đất phát ra tiếng rống nặng nề!

Hắn như mãnh thú hồng hoang thoát khỏi lồng giam!

Thu quyền nâng vai phóng thắng tới cự thú dung nham.

Trước ánh mắt kinh ngạc của nam tử cao lớn.

Con cự thú dung nham này phát ra một tiếng gào thảm thiết rồi bay ngược ra ngoài!

Giờ phút này thân thể Tiểu Hắc bị dính vô số dung nham.

Giống như bị dung nham bao trùm!

Nhưng hắn lại không hề cảm nhận được thống khổ, nhếch miệng cười to.

Tiếp tục đuổi theo con cự thú đang bay ngược!

Đột nhiên dậm chân đạp đầu cự thú dung nham xuống đất.

Ngay sau đó vươn đôi tay nắm lấy hai hàm của cự thú dung nham.

Hắn nổi giận gầm lên rồi dùng sức!

Cứng rắn xé đầu cự thú dung nham này ra!

Nam tử cao lớn xem mà đồng tử co rút.

Thể tu dũng mãnh thế này.

Đến tột cùng là đề đệ do người phương nào dạy dỗ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận