Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1282 - Diễn kịch phải diễn nguyên bộ

Trước khi Lục Trường Sinh ra tay đã bố trí xong xuôi hết thảy.

Bất kể là thần hồn truyền âm hay khả năng còn người Thần giới giám sát Phàm nhân giới, tất cả đều đã bị ngăn cách!

Vốn Lục Trường Sinh còn lo lắng với thực lực của mình, có khả năng sẽ bị người của Thần giới phá vỡ trận pháp dò xét đến Phàm nhân giới.

Dù sao thực lực Thần giới thế nào hắn không hiểu rõ.

Cẩn thận vẫn hơn nên Lục Trường Sinh dã liên hệ cây liễu.

Sau khi cây liễu dùng giọng điệu cực kỳ bất đắc dĩ nói nàng có thể phóng thích bình chướng ngăn cách Thần giới dò xét thì Lục Trường Sinh mới không cố kỵ mà ra tay.

Chẳng lẽ ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao?

Nhìn thấy biểu tình cực kỳ nghiêm túc của Lục Trường Sinh, Thần sứ khẽ nhíu mày, nói:

Chỉ thấy Thần sứ không hề có động tác dư thừa, tay cầm trường thương nháy mắt xuất hiện trước mặt Lục Trường Sinh, đơn giản đâm thương xuyên qua ngực Lục Trường Sinh!

Lục Trường Sinh bình thản nhìn trường thương đâm đến.

Nếu như không có Lục Trường Sinh bảo vệ, chỉ sợ những người còn lại của Phàm nhân giới và Tiên giới cũng sẽ bị khí tức bùng nổ diệt sát...

Tất cả sát phạt chi lực đều thu liễm ở mũi trường thương, chỗ nó lướt qua, không gian cũng tạm thời biến thành một mảnh chân không, tất cả quy tắc bị chôn vùi.

Thiên Hà tinh vực vốn đã vỡ nát, dưới cỗ khí tức này hoàn toàn tan thành bụi đất.

Nhưng khi Thần sứ khi nhìn thấy thanh trường kiếm này, trong lòng hắn tự dưng sinh ra cảm giác sợ hãi!

"Đã như vậy thì thử xem."

Ngón tay khẽ động, một thanh trường kiếm xuất hiện trên ngón tay.

Tất cả mọi người bại lộ trong không gian hắc ám vô ngần.

Dứt lời quanh thân Thần sứ có kim quang vờn quanh, khí tức Bán Thần cảnh hoàn toàn bộc phát!

Ra tay không tiết lộ một chút tức, như vậy mới là đòn kinh khủng nhất!

Chính vung một cái nhẹ nhàng nhưng không gian trước mặt Lục Trường Sinh lại bị chia thành hai nửa!

Kim quang ngưng tụ trong tay Thần sứ, một thanh trường thương có hoa văn tơ vàng xuất hiện.

Không gian chia làm hai đồng thời trước ánh mắt kinh ngạc của Thần sứ, mũi trường thương trong tay hắn cũng bị chia làm hai...

Trường kiếm này cũng không phát ra khí tức gì.

Chỉ thấy lòng bàn tay Lục Trường Sinh khẽ nắm chuôi kiếm, nhẹ nhàng vung kiếm chém về phía trường thương mà Thần sứ đang cầm.

Đàm Tông Chiếu và đám người Hỗn Độn Giới dại ra.

Cảnh giới nào mới có thể phát huy ra thực lực thế này?

Nói một câu đại nghịch bất đạo thì sư tôn của hắn không xứng đánh đồng với sư tôn của Tiểu Hắc.

Trong thiên địa này, hết thảy trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh trường kiếm trong tay Lục Trường Sinh vung lên cùng với âm thanh trường thương trong tay Thần sứ bị chém đôi...

Trông sư tôn của Tiểu Hắc chẳng qua chỉ là một kích tiện tay mà thôi...

Không có động tĩnh to lớn, cũng không có khí tức khủng bố phóng thích.

Lúc này Thần sứ vứt bỏ trường thương nhanh chóng lui về phía sau, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Trường Sinh, cả kinh nói:

Tiên sinh không khỏi cười nói: "E là không phải ta và ngươi có thể đoán được."

Tiên Đế cũng không khỏi lắc đầu cười khổ: "Thực lực của tên này còn bao nhiêu phần chưa lộ ra đây?"

Tà Chủ, Ma Thần và ba tên Tiên Tổ nhìn thấy cảnh này đều kinh hãi dị thường.

Nói gì tới cùng một cấp bậc?

Chết tiệt! Xách giày cũng không xứng!

Cho dù sư tôn hắn xuất thủ cũng cần thi phát lực mới có thể đánh bại Thần sứ.

Vẻn vẹn chỉ là nhẹ nhàng vung kiếm mà đã đánh tan một kích toàn lực của Thần sứ?

Cùng một cấp bậc sao?

Nhưng hiện tại xem ra... ý nghĩ này của hắn mười phần sai lầm!

Tuy rằng trước đó Đàm Tông Chiếu đã cho rằng sư tôn của đám người Tiểu Hắc tuyệt đối là cường giả tuyệt đỉnh, có thể là người cùng cấp bậc với sư tôn hắn.

"Ngươi đến tột cùng là người phương nào?"

Lục Trường Sinh lại nói:

"Người sắp chết biết để làm gì?"

Dứt lời, phía trên đầu Lục Trường Sinh có chín thanh trường kiếm chậm rãi ngưng tụ.

Sinh Tử Chi Đạo, âm Dương Chi Đạo, Hủy Diệt Chi Đạo...

Nhìn một màn này, Thần sứ kinh hãi hơn nữa.

"Chí cao đạo tắc chi lực... Có thể đồng thời khống chế năm loại, cho dù ở Thần giới cũng không ai có thể làm được, cũng chưa bao giờ nghe nói ở Hỗn Độn Giới..."

Nói tới đây, Thần sứ đã biết cho dù mình có dùng toàn lực cũng không phải là đối thủ của nam tử trước mặt này.

Mình và hắn hoàn toàn không cùng tầng thứ!

Thân thể Thần Sứ cũng tiêu tán theo vòi rồng.

Chín thanh kiếm đồng thời chém xuống, vòi rồng tiêu tán.

Năm loại lực quy tắc chi lực ngưng tụ dung hợp, cho dù là Thần cũng có thể bị tru sát!

Tru Thần Kiếm Trận.

Chín thanh kiếm chuyển động, mũi kiếm chỉ thẳng Thần sứ, lập tức chém!

Thấy thế, ngón tay Lục Trường Sinh khẽ nhúc nhích.

Một tiếng nổ nặng nề từ trái tim Thần sứ truyền ra.

Có từng đường hoa văn màu vàng từ vị trí Thần sứ chạm vào lan ra, qua mấy hơi thở đã phủ kín toàn thân hắn.

Trên đường vân màu vàng có hỏa diễm kim sắc bốc lên!

Khí tức của Thần sứ tăng vọt.

Trong tay hắn lại có một thanh trường thương, hỏa diễm màu vang bao trùm trường thương, hắn nhìn Lục Trường Sinh, nói:

"Đã như vậy, dù có chết cũng phải cắn xuống một miếng thịt từ trên người ngươi!"

Dứt lời hai tay cầm chặt trường thương phóng về phía Lục Trường Sinh.

Trong quá trình xông tới thân thể hắn theo trường thương xoay tròn.

Hỏa diễm kim sắc cuộn thành vòi rồng quét đến.

Bùm!

Nghe vậy, sắc mặt Thần sứ càng khó coi hơn, ngón cái trực tiếp đặt ở lồng ngực.

"Đã tu luyện tới cảnh giới này rồi mà còn không rõ sao? Ngươi muốn giết ta, hơn nữa ta cũng động thủ rồi, cho dù ta thả ngươi trở về, không phải ngươi sẽ gọi thêm người sao?"

Lục Trường Sinh bất đắc dĩ thở dài:

"Cho dù ngươi là người của Hỗn Độn Giới, giết ta ngươi cũng sẽ gặp phiền toái lớn!"

Bất tri bất giác, Thần sứ lui về phía sau vài bước, sợ hãi nói lời uy hiếp:

Nhưng giờ khắc này trường thương màu vàng hóa thành một đạo lưu quang phóng chạy trốn.

Lục Trường Sinh cười lạnh nói:

"Tru Thần Kiếm Trận có thể tru sát thần hồn, ngươi có thể nhận ra điểm này sau đó dung nhập một tia thần hồn vào trong trường thương để chạy trốn, không tệ lắm, bất quá..."

Lời còn chưa dứt, khi trường thương tới gần bình chướng, bỗng có từng cành liễu xuất hiện buộc chặt trường thương.

Từ bên trong có tiếng la tràn ngập hoảng hốt.

"Không! Ngươi không thể làm như vậy! Ta là Thần sứ Thần giới, các ngươi..."

Theo cành liễu không ngừng quấn chặt, trường thương nhanh chóng đứt gãy, thần hồn trong đó... Không đúng, thần hồn còn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt.

Vẫn lưu lại một dấu vết thần hồn.

Lục Trường Sinh phất phất tay tóm lấy dấu vết thần hồn này, lập tức cầm lấy phần trường thương đã gãy đánh dấu vết thần hồn đánh vào rồi thêm một một tin tức.

Hung thủ, người Hỗn Độn Giới, huyết mạch Thánh Ma cũng đã tới Hỗn Độn Giới.

Sau khi làm xong Lục Trường Sinh mới ném thương bay về hướng Thần giới theo dấu vết thần hồn ghi lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận