Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 228 - Chinh chiến mật tân

Nữ tử trước mắt chính là Vân Hoàng nữ đế.

Tin tức này khiến mọi người cảm thấy cực kỳ kinh hãi!

Đây chính là một vị đại đế cuối cùng ở thời kỳ thượng cổ!

Hiện giờ sống lại vẫn nở rộ hào quang nữ đế.

Lấy tu vi Càn Nguyên cảnh nhẹ nhàng đánh giết cường giả Hư Thần cảnh.

Khí phách hiên ngang, khí thế đế vương bùng nổ!

Đạp lên đầu Bắc Phong như đạp lên đầu một con chó hoang.

Nói ra thân phận của mình.

Nghe được lời Hồng Anh nói, sắc mặt xám như đống tro tàn.

Lại còn kích động rất nhiều tông môn phản đối Vân Hoàng đế quốc trùng kiến.

Khó trách có thể vượt cấp đánh chết cường giả Hư Thần cảnh.

Còn chính mình thì không biết sống chết mà không ngừng hạ thấp Vân Hoàng đế quốc trước mặt Vân Hoàng nữ đế.

Hư Thần cảnh không đủ cho nàng giết!

Bắc Phong đang muốn nói gì đó thì luân hồi chi ý trong thân thể hắn lại bùng nổ!

Yêu cầu những người không phục, không đồng ý chuyện Vân Hoàng đế quốc trùng kiến đứng ra.

Đây không phải là tìm đường chết sao?

Giờ khắc này mọi người cũng bừng tỉnh.

Nhưng mà đã kiến thức được thực lực của Hồng Anh rồi, làm sao mà có người nào dám đứng ra nữa?

Khó trách, Hồng Anh có thực lực khủng bố như vậy.

Không cho Bắc Phong cơ hội nói hết lời.

Bắc Phong đã mất hết tu vi, thê thảm nằm bẹp dưới chân Hồng Anh.

Đã khiến nữ đế tức giận, sao có thể còn đường sống chứ?

"Nữ đế các hạ, ta..."

Trực tiếp xóa bỏ sự tồn tại của Bắc Phong, khiến hắn hóa thành tro bụi!

Có chín nam tử lập tức xuất hiện phía sau nàng!

Nhắc lại lời nói cũ.

Chờ đợi mấy vạn năm.

Khí thế đế vương sôi trào mãnh liệt hơn!

Người cầm đầu là thủ lĩnh Cửu Thiên Bộ Vân Chiến, tu vi Hư Thần cảnh trung kỳ!

Rút Luân Hồi thương lên, Hồng Anh lại quét mắt nhìn chung quanh lần nữa.

Đội hình thế này đã đủ để quét ngang bất kỳ một thế lực nào trên đại lục!

Chín tên cường giả Hư Thần cảnh.

Chín người xuất hiện khiến mọi người càng kinh hãi hơn.

"Kẻ không phục, có thể đứng ra."

Rốt cuộc chờ được Hồng Anh thành công luân hồi chín thế luân, trở lại Man hoang giới vực!

Chín người này tự nhiên là Cửu Thiên Bộ.

Chín người này đều có tu vi Hư Thần cảnh!

Khi Hồng Anh nói lời này lần nữa.

Nghênh đón nữ đế xuất hiện trong tầm nhìn của người trên đại lục này.

Bọn họ đang nghênh đón nữ đế trọng sinh!

Tất cả cùng quỳ một gối xuống, kích động, nói: "Cung nghênh nữ đế!"

Đây là nội tình của Vân Hoàng đế quốc sao?

Đây là sự cường thế của đế quốc cuối cùng thời thượng cổ sao...

Nhìn thấy đội hình này, còn ai dám đứng ra phản đối?

Không phục, cũng chỉ có thể nuốt vào.

Không nuốt được?

Chỉ có một con đường chết.

Ba người Diệp Thu Bạch thấy một màn này thì nhìn nhau cười, cũng không có tiến lên.

Sân khấu đang thuộc về Hồng Anh.

Hồng Anh là đại đế, cực kỳ thuần thục trong việc khống chế lòng người.

Linh khí khổng lồ hội tụ bên trong giới vực chi tâm.

Nó vẫn lập loè ánh sáng chói mắt.

Nàng dời mắt đến chỗ giới vực chi tâm.

Khí thế đế vương cũng chậm rãi tiêu tán trong khoảnh khắc này.

Hồng Anh lại quét mắt quanh, thấy không có người đứng ra mới thu hồi ánh mắt.

Ngôn viện trưởng gật đầu đồng ý.

Còn hiện tại.

Nàng ra tay nghiền ép cường giả Hư Thần cảnh, đánh chết Bắc Phong.

Trấn trụ tất cả các thế lực ở đây.

Hiện giờ biểu lộ thân phận để người khác biết, thì ra Hồng Anh này là Vân Hoàng nữ đế!

Sẽ không có người nào dám nhảy ra phản đối.

Uy vọng cũng khắc sâu vào lòng người.

Như vậy lúc trùng kiến Vân Hoàng đế quốc cũng sẽ không còn nhiều sự phản đối.

Lát nữa giành lấy giới vực chi tâm cũng hoàn toàn đạt được mục đích.

Lâm Hòa Phong cười nói: "Có thể trở thành đại đế trong thời kỳ thượng cổ cường giả như mây, khiến Vân Hoàng đế quốc trở thành kẻ thống trị duy nhất trên đại lục, không phải không có nguyên nhân."

Hiệu quả không tốt.

Nếu như thế, dù nàng có mạnh mẽ trấn áp cũng sẽ khiến cho rất nhiều người bất mãn.

Mà một khi có người đứng ra phản đối sẽ kích thích rất nhiều người cùng đứng ra.

Nếu trước đó biểu lộ thân phận thì sẽ có người đứng ra phản đối.

Còn có thêm một nguyên nhân quan trọng hơn nữa là còn chưa tới thời điểm.

Trước đó không ra tay, không cho thấy thân phận là vì không cần thiết.

Ngay sau đó, nàng thò tay tới.

Phóng xuất linh khí bao bọc lấy giới vực chi tâm.

Muốn thu nó vào trong túi.

Mọi người thấy một màn như vậy, tuy rằng trong mắt có sự tham lam nhưng lại không dám tiến lên.

Đối phương có mười một tên cường giả Hư Thần cảnh, làm sao mà tranh được với loại đội hình thế này?

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồng Anh ra tay.

Giới vực chi tâm bị linh khí vây quanh cũng cảm nhận được Hồng Anh lôi kéo.

Ai, tuy rằng người tốt nhất là nam tử trước đó.

Nhưng rõ ràng là đối phương chướng mắt nó.

Hiện giờ, cũng chỉ có thể lựa chọn nữ tử trước mắt.

Không có bất kỳ trở ngại nào.

Giới vực chi tâm trực tiếp lóe lên chui vào trong đan điền Hồng Anh.

Cuộc tranh đoạt thần vật cứ kết thúc như vậy.

Mọi người cũng chỉ có thể thở dài.

Xem một màn này mà không có bất kỳ biện pháp nào.

Đám người Diệp Thu Bạch cũng không có bất kỳ ý kiến gì.

Dù sao cũng là người một nhà.

Ai cầm đều giống nhau cả.

Sau khi Hồng Anh thu lấy giới vực chi tâm.

Nàng quay đầu lại nhìn về phía mọi người, cất cao giọng nói: "Các ngươi biết đây là vật gì sao?"

Nghe Hồng Anh hỏi chuyện.

Mọi người có chút sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu.

"Đây là giới vực chi tâm, chính là trái tim của giới vực chúng ta."

"Vậy các ngươi có biết vì sao trước kia bản đế phải chinh chiến thiên lộ không?"

Chinh chiến thiên lộ.

Cũng là nguyên nhân khiến giới vực này xuống dốc, điêu tàn.

Hồng Anh ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Ánh mắt giống như vượt khỏi phương giới vực này.

Giọng điệu lạnh nhạt.

"Giới vực chúng ta chỉ như một hạt muối bỏ biển vũ trụ."

"Thuộc loại giới vực thấp kém nhất, linh khí cực kỳ loãng."

"Đạt tới Đế cảnh đã là cực hạn."

"Nhóm người tu đạo thời kỳ thượng cổ muốn tu vi tịnh tiến, theo đuổi trường sinh thì cần phải rời khỏi giới vực này, đi đến giới vực cấp cao cao hơn."

Có vài cường giả Hư Thần cảnh cũng biết chuyện này.

Man hoang giới vực chỉ là một giới vực cấp thấp mà thôi.

Chỉ là bọn tiểu bối lại không hề biết chuyện này.

Bọn họ chỉ biết mảnh đại lục này thôi.

Chưa từng nghĩ tới bên ngoài thế giới này còn thế giới khác nữa.

Giống như ếch ngồi đáy giếng.

"Mục đích chinh chiến thiên lộ ban đầu chỉ có hai."

"Thứ nhất chính là vì theo đuổi cảnh giới cao hơn, theo đuổi trường sinh."

"Thứ hai là vì âm mưu của người ngoại vực."

Âm mưu sao?

Liên tưởng đến giới vực chi tâm.

Lại liên tưởng đến lời Hồng Anh, có vài người đã đoán ra rốt cuộc âm mưu này là gì.

"Bọn họ muốn cướp lấy giới vực chi tâm."

"Giới vực chi tâm là trái tim của giới vực này, thời khắc trái tim bị cướp đoạt sẽ là thời khắc mà giới vực này diệt vong."

"Cho nên chinh chiến thiên lộ không chỉ vì bản thân mà còn vì theo đuổi cảnh giới càng cao hơn."

"Cũng vì bảo hộ mảnh giới vực này nữa."

Hồng Anh nhìn về phía mọi người, nghiêm túc nói.

"Đến lúc đó đại lục sẽ không còn chút linh khí nào tồn tại!"

"Các ngươi cũng sẽ tử vong."

"Chẳng lẽ các ngươi sẽ chấp nhận chuyện này?"

"Chẳng lẽ sẽ không phản kháng chống cự, theo đuổi một đường sinh cơ sao?"

Sau khi Hồng Anh nói ra những chuyện này.

Mọi người cũng hiểu rõ đầu đuôi.

Vì sao Vân Hoàng đế quốc lại dùng hết thảy lực lượng.

Vì sao tất cả tông môn thế lực trên đại lục lại theo Vân Hoàng đế quốc nhấc lên trận chiến giữa hai giới vực!

Không chiến liền nghênh đón sự diệt vong!

Chỉ có chinh chiến mới có thể giành lấy một đường sống.

Hồng Anh cất cao giọng nói: "Đối phương cũng không từ bỏ âm mưu, có khả năng không bao lâu nữa sẽ buông xuống giới vực của chúng ta lần thứ hai để cướp lấy giới vực chi tâm!"

"Bản đế luân hồi chuyển thế, trùng kiến Vân Hoàng chính là vì chinh chiến lần thứ hai!"

"Các ngươi chuẩn bị nhẫn nhục chịu đựng hay nghênh đón hủy diệt."

"Hay theo sau bản đế bảo hộ giới vực, truy cầu trường sinh?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận