Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 179 - Phật môn nhập thế

Phật quang màu vàng kim xuyên thấu tầng mây.

Phật quang tựa như ánh mặt trời phủ lên mọi người.

Cùng với tiếng nói già nua, trong Phật quang có hai lão giả thân khoác cà sa bay xuống.

Đinh Vân Hạc đang chiến đấu cùng thi khôi nhìn một màn này, hơi sửng sốt.

"Phật môn?"

Phật môn chính là thế lực đứng đầu Tây Vực.

Giáo đồ trải rộng cả đại lục.

Thực lực vô cùng thần bí.

Thực lực và nội tình của Phật môn không cần phải bàn nhiều, các tông môn thế gia đều biết bọn họ vô cùng cường đại!

Nhưng mà hiện giờ người Phật môn lại buông xuống chiến trường.

Thứ ba, Phật môn đã tồn tại trên đại lục từ thời kỳ thượng cổ.

Cho nên mới không người nào dám trêu chọc Phật môn.

Thứ nhất, do Phật môn quá mức thần bí.

Ninh Trần Tâm cũng ngẩng đầu nhìn, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

Gần như không ai nhìn thấy người Phật môn ra tay.

Đối phương thật sự chỉ muốn khuyên giải, đình chỉ chiến tranh, miễn cho làm đại lục rơi vào luyện ngục khổ hải sao?

Thứ hai, Phật môn chưa bao giờ tham dự tranh đấu lợi ích giữa các tông môn thế gia.

Nhưng cũng không có ai sẽ chủ động đi trêu chọc Phật môn.

Tồn tại được đến nay là có đạo lý.

Chính là một đám sói đội lốt cừu!

Chỉ ba điểm này thôi đã có thể thấy.

Vì bài trừ dị kỷ mà không từ thủ đoạn.

Nếu nói ra lời này thì không ai tin tưởng.

Hắn biết bộ dạng thật sự của Phật môn.

Cao tầng liên minh Bắc Vực không dám tưởng.

Nhưng vì sao bọn họ lại xuất hiện ở chỗ này?

Ba thi khôi cũng thoát khỏi đối thủ, trở lại trận doanh Lạc Nhật vương triều trong lúc lão giả nói.

Hiện giờ Phật môn tới khuyên giải.

"Đại Liệt cốc một trận chiến, hiện giờ một trận chiến, đã có rất nhiều người tử vong, Phật môn không muốn nhìn thấy có thêm nhiều người hy sinh nữa nên chỉ có thể nhúng tay."

Có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào.

"Nếu Phật môn muốn nhúng tay thì không phải nên đứng bên liên minh Bắc Vực chúng ta, chống lại Lạc Nhật vương triều sao?"

"Trong đó bao gồm vô số tán tu cùng với bá tánh vô tội."

Ngũ Đức Thời nhíu mày nói: "Lạc Nhật vương triều phát động chiến tranh, gây ra biết bao sát nghiệt?"

Ninh Trần Tâm không tin.

Là minh chủ liên minh Bắc Vực.

Ngũ Đức Thời nhanh chóng đứng dậy, nhìn về phía hai lão giả, nói: "Vì sao Phật môn nhúng tay trận chiến tranh này?"

Lão giả râu dài nở nụ cười hiền từ, trong mắt như có ý trách trời thương dân.

Chẳng lẽ...

Chỉ nghe một lão giả râu dài chắp tay trước ngực, chậm rãi nói: "Các vị, ngừng ở đây đi."

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía hai lão giả đang lơ lửng trong Phật quang màu vàng kim.

Nếu thật sự giống như bọn họ suy nghĩ thì trận chiến tranh này sẽ trở nên phức tạp hơn.

Hiện giờ, hai lão giả Phật môn đang ở phía trên đội quân Lạc Nhật vương triều.

Lời lão giả râu dài nói như muốn ném nồi đen cho liên minh Bắc Vực.

Cho rằng liên minh Bắc Vực tạo thành sát nghiệt, khơi mào chiến tranh.

Lão giả râu dài cũng không có tức giận, cười nói: "Đã qua thì không có cách nào lại vãn hồi, hiện giờ đình chỉ trận chiến này mới có thể cứu vãn càng nhiều sinh mệnh hơn, không phải sao?"

Phó viện trưởng Tổng viện Tàng Đạo thư viện Đinh Vân Hạc đứng dậy, châm chọc: "Sao trước đó các ngươi không đứng ra?"

"Hiện giờ chúng ta sắp sửa giành thắng lợi thì mới đứng ra ngăn lại?"

"Không khỏi quá mức với không biết xấu hổ đi?"

Tàng Đạo thư viện là một trong những thế lực hàng đầu Trung Vực, tuy rằng không chủ động trêu chọc Phật môn nhưng cũng không đại biểu Tàng Đạo thư viện sợ Phật môn!

Lão giả còn lại tựa như kim cương trừng mắt, mày dựng ngược quát: "Phật môn làm việc tự nhiên có đạo lý."

Sắc mặt Ngũ Đức Thời trở nên âm trầm.

Nếu hai cường giả Hư Thần cảnh ra tay thì liên minh Bắc Vực không cách nào phản kháng.

Mà hành động của hai lão giả Phật môn này hiển nhiên là không nghe bọn hắn nói, muốn động thủ.

Bọn họ tự nhiên cũng còn lực lượng ẩn giấu.

Đương nhiên.

Chỉ có viện trưởng và tông chủ mới có tu vi Hư Thần cảnh.

Thân thể hai lão giả liền lóe ánh sáng vàng kim.

Hơi thở Hư Thần cảnh tản ra.

Sắc mặt mọi người biến đổi!

Hai lão giả Phật môn này đều có tu vi Hư Thần cảnh!

Nội tình của Phật môn thật sự thâm hậu như thế sao?

Cường giả Hư Thần cảnh xuất động, liên minh Bắc Vực cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Huống hồ có tới hai tên!

Phải biết rằng Hư Thần cảnh chính là chiến lực áp đảo, đạt tới đỉnh thế giới này rồi.

Dù Tàng Đạo thư viện hay Ẩn Kiếm Tông.

Vừa dứt lời.

"Đương nhiên, nếu các vị còn muốn ra tay thì lão hủ cũng chỉ có thể ngăn lại."

Lão giả râu dài cười nói: "Phật môn không đứng bên phương nào, chỉ là phân rõ phải trái."

"Đã như vậy thì cần gì phải giả vờ đàng hoàng?"

Phó tông chủ Ẩn Kiếm tông Tôn Lạc cười lạnh nói: "Tốt cho một cái Phật môn, nói đi nói lại thì cũng là đứng bên phía Lạc Nhật vương triều mà thôi"

"Huống hồ, hiện giờ là các ngươi đang tạo sát nghiệt."

Lúc nhìn thấy thắng lợi tới gần thì Phật môn lại nhúng tay.

Rốt cuộc Lạc Nhật vương triều làm như thế nào mà đả động được Phật môn?

Dùng điều kiện gì mà có thể khiến cường giả Hư Thần cảnh Phật môn tự mình ra tay?

Ngũ Đức Thời vừa định nói chuyện tiếp thì trên bầu trời có hai hơi thở buông xuống!

Đinh Vân Hạc cùng Tôn Lạc lập tức cảm thấy vui mừng.

Hai hơi thở đều là Hư Thần cảnh!

Chính là viện trưởng Tàng Đạo thư viện, Ngôn viện trưởng.

Cùng với tông chủ Ẩn Kiếm tông, Lâm Hòa Phong!

Chỉ nghe Ngôn viện trưởng lạnh nhạt nói: "Từ khi nào mà Phật môn không biết xấu hổ vậy?"

Lâm Hòa Phong cũng khẽ cười nói: "Xem ra, Phật môn điệu thấp nhiều năm là đã sớm có mưu đồ."

"Hiện giờ, rốt cuộc ngồi không yên nữa, chuẩn bị vào bàn."

Lão giả râu dài thấy hai người cũng không có vẻ bất ngờ, chỉ cười nói: "Phật môn đâu ra mưu đồ mà nói, chỉ là muốn các vị đừng tạo thêm sát nghiệt mà thôi."

Ngôn viện trưởng đáp lời: "Xem ra, Phật môn quyết tâm muốn đứng bên phía Lạc Nhật vương triều?"

Lão giả râu dài cười nói: "Phật môn chưa bao giờ chọn đội."

"Cũng không cần chọn đội."

Khẩu khí thật lớn!

Nhưng lại không ai có thể phản bác.

Bởi vì đây là sự thật.

Phật môn có thực lực nói ra lời này.

Chỉ nói với hai tên cường giả Hư Thần cảnh đang ở nơi đây đã thể hiện được nội tình Phật môn, vô cùng thâm hậu!

Lâm Hòa Phong nhìn hai lão giả, ngay sau đó nhìn về phía Ngũ Đức Thời rồi nói: "Rút lui trước đi."

Ngũ Đức Thời nghe mà không cam tâm chút nào.

Nhưng chỉ có thể cắn răng đồng ý.

Đối mặt với cường giả Hư Thần cảnh, ngay cả Ngôn viện trưởng và Lâm Hòa Phong đích thân tới cũng không cách nào giữ chân.

Nếu đối phương buông tay giết chóc.

E là không một người nào bên dưới có thể may mắn thoát khỏi!

Nghĩ đến đây, Ngũ Đức Thời đành phất tay nói: "Người liên minh Bắc Vực nghe lệnh, rút về Thiên Khiển cốc!"

Mọi người bắt đầu rút lui.

Trên mặt đều mang theo sự không cam lòng!

Điều này rất bình thường.

Rốt cuộc thắng lợi đã ở ngay trước mắt.

Hiện giờ lại bị người Phật môn nhúng tay ngăn cản.

Lúc liên minh Bắc Vực lui về phía sau thì lão giả râu dài nhìn thoáng qua ba người Diệp Thu Bạch, Hồng Anh cùng với Ninh Trần Tâm.

Cười nói: "Ninh thí chủ, ngày nào đó hoan nghênh tới Phật môn ta làm khách."

"Đến lúc đó chúng ta sẽ giải thích nghi hoặc cho ký chủ."

Ninh Trần Tâm lạnh lùng không có đáp lời.

Hai người Diệp Thu Bạch và Hồng Anh thì lại đang suy tư gì đó.

Vì sao Phật môn chú ý bọn họ?

Khi mọi người liên minh Bắc Vực rời đi.

Nam tử mặc giáp dò hỏi lão giả.

"Tiền bối, vì sao không lưu bọn họ lại?"

Lão giả râu dài không có đáp lời.

Bọn họ kiêng kị sư tôn của Ninh Trần Tâm.

Nếu đối phương giấu ở chỗ nào đó.

Chỉ sợ chuyện sẽ không dễ làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận